ANTD.VN - Lớp học hồi ấy chúng tôi gọi là lớp “O A” chứ không gọi là “vỡ lòng” hay lớp 1 như bây giờ. Người dạy học là ông giáo Vượng ở cùng xã. Ông giáo Vượng năm đó chừng hơn 40 tuổi, rất nghiêm khắc bởi bọn trẻ con vốn tính hiếu động. Ông giáo không bao giờ mắng hay quát, mà chỉ cần lấy thước kẻ gõ “cạch… cạch...” lên mặt bàn là lũ học trò chúng tôi im phăng phắc…
ANTD.VN - Một mùa Trung thu nữa đã về. Trên nhiều tuyến phố, các quầy bán bánh Trung thu tràn ngập đủ mọi thương hiệu. Bây giờ người ta sợ ăn nhiều bánh sẽ béo, hoặc hấp thụ quá nhiều đường ngọt. Tuy vậy, gia đình nào cũng phải mua, để thắp hương, để đem đi biếu. Nhìn sự tấp nập của thị trường bánh Trung thu, ta lại nhớ về ký ức những mùa trăng xưa, khi vẫn còn là đứa trẻ…
ANTD.VN - Từ những hạt lúa non, trải qua biết bao công đoạn giã, rang, sàng, sảy, cốm đã trở thành linh hồn của ẩm thực người Việt. Đã từng có thời điểm người ta lo rằng, khi những cánh đồng lúa ở ngoại thành Hà Nội mất đi nhường chỗ cho đủ loại chung cư, biệt thự, liệu rằng truyền thống có còn? Nhưng không! Chẳng có gì mất đi cả. Cốm vẫn còn. Những món ăn từ cốm ngày càng phong phú và đa dạng.
ANTD.VN - Người ta thường nói, đường phố là bộ mặt của đô thị, là nơi biểu hiện của cuộc sống đô thị. Một đô thị văn minh hay chưa văn minh thì cứ ra phố, nhìn và nghe rồi sẽ thấy.
ANTD.VN - Từ lâu, những người có nhà hoặc cửa hiệu ở mặt phố đã hình thành một thứ tư duy: Không cho ai được đỗ xe trước nhà. Việc thi hành “luật” này thường được giao cho phụ nữ hoặc người già. Mấy chị đàn bà mà đã chỉ tay nhắc nhở là cánh đàn ông đã không muốn đôi co, còn người già bước ra sát cửa xe và nói không cho đỗ thì cũng dễ thành “to chuyện”.
ANTD.VN - Nếu nói đúng về chuyện này thì phải gọi là: “Cơm nóng trộn muối vừng chan nước tích”. Vâng, lần đầu tiên tôi được ăn như thế cách đây cũng… lâu lắm rồi. Nhưng cho đến hôm nay tôi vẫn ăn như thế: Cơm nóng trộn muối vừng, và miếng nào vào miệng cứ gọi là thun thút.
ANTD.VN - “Từ chợ, vào nhà, và cuối cùng ra phố” là “quy trình” của một chiếc túi nilon, thứ túi được coi là tiện dụng nhất cho các bà nội trợ, nhưng đang là “nỗi đau đầu mang tên thời hiện tại”.
ANTD.VN - Bạn đã khi nào cảm thấy khó chịu khi phải nghe tiếng còi xe inh ỏi dài đến nhức tai chưa? Và có khi nào bạn phải ra sức bấm còi xe của mình để xin đường chưa? Tôi chắc là đã có, thậm chí có cả hai…
ANTD.VN - Thời tôi là thiếu nhi cách đây cũng xa lắm rồi, những 55 năm về trước. Thời ấy đất nước còn khó khăn, cộng với việc Hà Nội phải hứng chịu chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ nên chúng tôi thường xuyên phải về quê sơ tán. Lũ trẻ vào những ngày chủ nhật hoặc nghỉ hè thì ngoài chuyện “lêu lổng” ra chẳng còn việc gì khác.
ANTD.VN - Tôi đã nhiều lần tới thăm Bảo tàng các chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đầy, ở xã Nam Triều, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Lần nào tới cũng như lần đầu, bởi những gì được trưng bày không chỉ tố cáo sự dã man của kẻ địch mà còn thêm khâm phục các chiến sĩ ta vì sự bất khuất, đúng như câu thơ của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Thân thể ở trong lao/ Tinh thần ở ngoài lao/ Muốn nên sự nghiệp lớn/ Tinh thần phải càng cao”.
ANTD.VN - Hà Nội là 1 trong 17 đô thị lớn nhất thế giới. Bộ mặt của Thủ đô ngày một văn minh, hiện đại với những dự án chung cư cao tầng ngày một nhiều hơn. Tuy nhiên, đằng sau những tòa nhà hiện đại vẫn ẩn chứa những trầm tích văn hóa của Hà Nội, mà một trong những nét cổ xưa ấy còn lưu giữ là văn hóa làng xã. Liệu trong tiến trình phát triển, giao thoa văn hóa, "tình làng nghĩa xóm" có bị mai một?
ANTD.VN - Bắt đầu là những chiếc lá vàng rơi, phố Phan Đình Phùng chợt ánh lên màu nắng. Tiếng lá rơi nhẹ và mỏng nhưng cũng đủ làm người ta thảng thốt. Vậy là tháng tư, tháng đẹp nhất trong năm của Hà Nội đã về.
ANTD.VN - Buổi sáng, tôi vừa mở cửa thì đã nghe: “Cháu chào ông”. Ngẩng mặt tươi cười tôi nhận ra cô bé 6 tuổi ở căn hộ đối diện đang lúi húi buộc dây giầy. Cô bé cất tiếng “cháu chào ông” thêm lần nữa vì sợ tôi chưa nghe rõ. Tôi đáp: “Chào cháu. Cháu ngoan quá!”. Chưa kịp nghe câu đáp thì tiếp tục thấy vọng ra “cháu chào ông”. Hóa ra cô chị năm nay 9 tuổi vẫn ở trong nhà, nhưng nghe thấy đứa em chào nên cũng nhanh nhẩu chào theo như thể “không chào nhanh thì mất quyền lợi” vậy. Chưa hết, ông bố bước ra, thay vì giục 2 cô con gái thì: “Chú đêm qua ngủ ngon không ạ?”. Ôi, chung cư mà như thế này thì ai mà chẳng muốn ở.
ANTD.VN - Sáng nay, ông Nhung, một người bạn già trong “hội nước chè sáng”, sau khi chiêu xong ngụm trà nóng hổi thì nói: “Tôi tạm xa hội ta 3 ngày. Hẹn gặp lại các ông”. Nghe ông Nhung nói vậy mấy ông bạn già cũng như chợt thấy “trống vắng” bèn hỏi lại: “Ông có việc gì à?”. Ông Nhung lại chiêu một ngụm nước trà nữa rồi mới trả lời: “Tôi về dự hội làng các ông ạ”.
ANTD.VN - Gọi là “một thời” chứ thực tình thời gian cũng không xa là mấy. Quãng mười lăm, hai mươi năm trước, dạo đó tivi còn ít kênh, ít đài truyền hình, ít điện thoại di động, nhu cầu đọc sách của trẻ em khá cao. Hồi đó bọn trẻ chỉ chúi mắt vào những cuốn truyện tranh, ví dụ như “Đô rê mon”, “Subasa”, “Teppi”… chẳng hạn.
ANTD.VN - Chẳng cần phải xem đồng hồ, cứ thấy bà Tân quẩy gánh bún đậu mắm tôm đi qua cổng khu tập thể số 4 Lý Nam Đế là bà Phúc, chủ quán nước chè trong ngõ, liền nói: “Đã trưa rồi đấy…”.
ANTD.VN - Tôi thường hay sang Bát Tràng chơi, phần vì ưa thích gốm, phần cũng vì từ nhà sang đó khá thuận tiện. Từ bến trung chuyển Long Biên, bắt xe buýt số 47A (bây giờ là xe buýt điện), tôi có dịp “thong dong” dọc đê tả ngạn sông Hồng để ngắm cảnh và nghe gió hát.
ANTD.VN - Hồi cuối năm ngoái, trong lần dự tổng kết năm 2024 của Hội Nhà văn Việt Nam, tôi được một nhà văn ngồi cùng bàn ghé tai hỏi nhỏ: “Ông thấy cái một sáu tám nó thế nào?”.
ANTD.VN - Những người yêu trà, những “tín đồ” của trà thường cho rằng, thưởng trà là một hình thức nghi lễ, nghệ thuật, và uống trà có nguồn gốc từ các nền văn hóa lâu đời. Nó không chỉ đơn giản thuộc về ẩm thực mà còn là một trải nghiệm tâm linh, tĩnh lặng...
ANTD.VN - Vừa thoáng thấy bóng ông Luân dắt chiếc xe đạp chất đầy những bó cây mùi già là mấy ông đang ngồi quán nước chè góc phố đã nhìn theo mà nói: “Nhanh thế đấy. Đã Tết rồi!”.
ANTD.VN - “Tờ lịch cuối cùng bần thần thương nhớ/ Tay chạm vào mà chẳng nỡ rời xa/ Chầm chậm thôi chờ xuân ghé hiên nhà/ Ru tạm biệt những buồn vui năm cũ” - tôi lúc này cũng đang có cảm giác “bần thần” giống như tác giả Phương Quỳnh vậy.
ANTD.VN - Đầu năm 1982, đơn vị tôi được bổ sung một lớp chiến sĩ mới. Điều thú vị là lớp này toàn giai “phố Hàng” của Hà thành nên không khí đơn vị dường như có phần tươi mát hơn. Thứ nhất là cả đám thằng nào thằng nấy đều đẹp trai… như tôi cả. Thứ hai là dân “phố Hàng” ngày ấy thường rất đa tài. Ngày nghỉ hay giờ nghỉ là khắp lán trại cứ rộn ràng tiếng đàn, tiếng hát.
ANTD.VN - “Không thể nói trời không trong hơn/ Và mắt em xanh khác ngày thường/ Khi đoàn quân kéo về mùa thu ấy/ Nhịp trống rung ba mươi sáu phố phường” - cảm ơn nhà thơ Tạ Hữu Yên và nhạc sĩ Nguyễn Thành với “Cảm xúc tháng mười” đã nói giúp bao điều chan chứa.