Phong lưu... Đặng Thiều Quang

ANTĐ - Tình cờ tôi ngồi với Đặng Thiều Quang vào đúng cái ngày mà anh cho là đặc biệt. Góc cửa sổ cà phê Viện Goethe với không gian ngập tràn hoa và những người phụ nữ đẹp đẽ, tôi đùa, đúng như trong không gian truyện Đặng Thiều Quang.

Nhà văn Đặng Thiều Quang

Sống ỷ lại vào thầy bói?!

Lấy đêm làm ngày, bình minh của Quang là khi thiên hạ đã gần kết thúc giờ làm buổi sáng ở công sở, và cứ thích là… lên đường, bỏ mặc mọi thứ. Kiểu sinh hoạt vô lối cùng kiểu sống nghệ sĩ của Quang đã khiến những người thân lo lắng. Không phải Quang không hiểu tâm trạng bất an của những người ruột thịt, nhưng có những thứ bất khả kháng. Quang bảo, biết rằng như thế là không tốt cho mình, biết rằng như thế không tốt cho những người xung quanh nhưng không thể thay đổi.

Ngày nhỏ, một ông thầy tử vi đã xem cho Đặng Thiều Quang và có nói một vài điều khiến bố mẹ anh lo lắng. Nhưng rất may ông thầy ấy đã nói thêm rằng “số thằng này không giàu nhưng cả đời sống phong lưu”. Cho đến giờ Đặng Thiều Quang vẫn không tin vào điều đó, chỉ có điều anh thừa nhận, vì lời “tuyên án” này mà anh bị ám ảnh và có phần “sống ỷ lại” vào… thầy bói. Đã từng làm ra tiền, nhưng rồi những đồng tiền kiếm được ấy cứ đội nón ra đi theo cái thói ăn chơi ngông cuồng của chủ nhân, lúc thì rủ rê bạn bè tụ tập câu cá, lúc thì đùng đùng bỏ phố lên rừng hàng tháng trời, để rồi chính những thói ăn chơi mặt đất chân mây ấy đã quay lại phá phách chính cái chỗ có thể giúp anh kiếm ra những đồng tiền.

Có một thời anh cùng Nguyễn Vĩnh Tiến mở văn phòng kiến trúc có tên Nhiệt Đới khá tiếng tăm, nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Anh lại cùng một người bạn mở một văn phòng khác làm ăn khá tốt. Nhưng gã chủ nhân lãng tử của nó lại bị cuốn đi bởi những cuộc phiêu du, bao nhiêu trọng trách dồn lên cả người bạn giỏi nghề, tận tụy và nhẫn nhịn. Để rồi cái gì cũng có ngưỡng của nó, Quang vắt mình từ cuộc tình này sang cuộc chơi khác, đến một ngày chính người bạn ấy cũng không còn chịu được và chính anh cũng cảm thấy mình có lỗi, thế là lại giải tán, bởi đó cũng là một… kết thúc có hậu để giữ được tình bằng hữu.

Sau đó Quang mở quán cà phê để có chỗ viết tiểu thuyết. “Đảo cát trắng” được viết tại chính quán cà phê tại Nam Đồng ngày ấy, trong một căn phòng ở tầng hầm bé tí xíu chỉ khoảng một mét khối không khí. Ở đó Quang được viết, được sống hai thế giới để ngắm nhìn bàn dân thiên hạ, ngắm nhìn những con người ngoan hiền trong thế giới của họ, ngắm nhìn và thấy tự hào, thấy mình hơn hẳn họ. Khi viết xong “Đảo cát trắng” cũng là lúc Quang nhượng lại quán cà phê, tiền nhượng quán ném cả vào cuộc phiêu du cả tháng trời trên Sapa, đắm chìm trong cảnh sắc của vùng cố hương.

Chuyện lấy vợ của Quang cũng thật tình cờ. Ngày ấy văn phòng kiến trúc của Quang thuê của một công ty ở gần sân Hàng Đẫy. Hàng tháng Quang có trách nhiệm trả tiền nhà cho một cô gái là trợ lý giám đốc công ty ấy. Vừa thu tiền vừa phê bình, các anh ở bẩn lắm, các anh luộm thuộm lắm, rồi cũng cười xòa cho qua chuyện. Lúc đó chính Quang cũng không ngờ anh sẽ phải “đóng tiền” dài dài cho cô gái ấy, dù hợp đồng đã kết thúc từ lâu. Trong một buổi liên hoan giữa hai cơ quan, Quang trổ tài pha cocktail rất điệu nghệ, và cô gái ấy đã “chết đứ đừ” trước hình ảnh điệu nghệ của chàng bartender. Khi công ty Quang chuyển đến địa điểm khác trên đường Lê Duẩn, không phải gặp nhau nộp tiền thuê nhà hàng tháng nữa nhưng thi thoảng Quang vẫn nhận được tin nhắn thông báo anh bỏ quên cái này, cái kia, nhắc quay về lấy. Rồi xa hơn là cà phê… Rồi chuyện gì đến phải đến, cơ quan có kỳ nghỉ tại đảo Quan Lạn, cô gái mời anh cùng tham gia. Thế là nghiễm nhiên cuộc đời chàng lãng tử đã… quy hoạch xong.

Không gian Đặng Thiều Quang

Có một khoảng cách giữa hình ảnh Đặng Thiều Quang trong những trang văn của “Bóng giai nhân”, “Đảo cát trắng”, “Chờ tuyết rơi” và hàng loạt truyện ngắn diễm tình. Đọc văn của Quang, người ta dễ hình dung đến một hình ảnh người đàn ông vâm váp phong trần, chịu chơi, từng trải tình trường. Còn ở bên ngoài, Quang nhỏ nhắn thư sinh, không lơ ngơ văn nghệ sĩ, ngược lại phong thái khá rành rọt, tỉnh táo. Mỗi khi Quang cười, ánh mắt óng ánh tươi vui pha chút tinh quái. Những lúc ấy trông Quang rất… tình.

Hiện tại đang là giai đoạn “tu tỉnh” của Quang. Anh nhận trông giúp quán bi-a cho một người bạn để… viết tiếp tiểu thuyết. Nhưng viết đến phần kết của “Săn cá thần” thì Quang phải dừng lại để dành cho những công việc cấp bách hơn của sự kiếm tiền, bởi phía sau anh còn một gia đình, và người đàn ông thầy bói phán là phong lưu ấy lại trót đóng vai chính chủ, vì thế gánh nặng cơm áo là thứ mà anh không thể chối bỏ. Và ở thời điểm đang ngồi cà phê với tôi, Quang thừa nhận anh đang… rỗng túi. Cũng có thể vì đang rỗng túi nên anh mới… tu tỉnh. Đến một ngày khi tiền về, rất có thể Quang sẽ lên đường, và có lẽ sẽ rất khó để ngồi với anh một cuộc dãi dề như thế.