Trong làn khói hương thơm ngát bay lên nghi ngút, con chuột nằm khểnh vểnh râu đắc chí: “Loài người thật đáng thương, thậm chí họ còn không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tượng Phật, trong khi ta thì ngày nào cũng tự do leo trèo lên đó. Đúng là làm người không bằng làm chuột, ha ha”.
Bỗng nhiên ngày nọ, một con mèo đang đói ngấu xông lên tháp, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã tóm gọn con chuột trong những chiếc móng nhọn hoắt. “Ngươi không được ăn thịt ta”, con chuột gào lên trong khi cố giãy giụa, “Ngươi không thấy ta đang ở đâu à? Trên đỉnh tháp Phật, ngươi phải quỳ xuống lạy ta. Không thấy những con người to lớn ở dưới kia đang quỳ mọp trước ta à?”. “Con người quỳ dưới đó, là vì nơi ngươi đang ở, chứ không phải vì bản thân ngươi”, con mèo gừ lên một tiếng, rồi xé con chuột thành hai mảnh.
Trong cuộc sống vốn có rất nhiều người giống con chuột đó, tưởng nơi mình đứng làm nên giá trị của bản thân mình.