

Dữ dội và tàn khốc, Nhiệt đới gió mùa một lần nữa kéo ta về chiến tranh và thời bao cấp. Mối thù hận của hai người đàn bà quanh một người đàn ông, mối thù hận của hai anh em ruột thịt đứng hai đầu chiến tuyến. Rồi những nhập nhèm tréo ngoe mà một thời chúng ta không dám nói ra. Nhưng vẫn như những gì ta hằng thấy ở ngòi bút Lê Minh Khuê, trên cái khung nền tang thương ấy, chưa bao giờ hết ánh sáng của tình yêu thương và thứ tha. “Vậy thì cố sống để gặp lại mẹ để đi xa cùng với mẹ. Mẹ, sự dịu dàng sau chót, tình yêu còn lại qua cả chiến cuộc làm một gã giết người hi vọng còn được sống lại một cuộc đời khác.”
Vẫn trong khuôn khổ nhỏ xinh của truyện ngắn, Lê Minh Khuê đã khéo lựa chọn và đưa vào tác phẩm của mình những lát cắt sắc lẹm, tinh tế về cuộc sống hiện đại. Một cuộc sống dồn nén nhiều bức bối và nỗi đau, một cuộc sống mà công bình và an nhiên cơ hồ trở thành những ngôi sao xa xôi hơn bao giờ hết. Như khi nhân vật Hộ trong Nghĩ ngợi quẩn quanh “xoa tay lên cỏ mọc xanh ngôi mộ bé xíu của đứa em chưa ra đời được lấy khỏi bụng mẹ. Nó đã có cuộc đời riêng. Thôi dù sao em cũng may mắn khi không phải lớn lên mà nhiều dằn vặt đau khổ ở cuộc đời này.”