Mẹ chồng "đã mất tích" chính là... người giúp việc của nhà tôi

ANTĐ - "Thực ra thím Lan là mẹ anh. Mẹ ruột của anh... Mẹ bảo nếu anh có thể hạnh phúc thì chuyện anh có mẹ nhưng không thể nhận cũng không có gì là quan trọng"

Những ám ảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến lần thứ hai khi trở thành cô dâu của tôi mang niềm hạnh phúc không trọn vẹn. Chỉ có điều, rất lâu sau đó, tôi mới phát hiện ra sự thật ấy, sự thật về người mẹ chồng mà tôi ngỡ bà đã mất từ lâu...

Tôi gặp Hùng trong bệnh viện tâm thần. Tôi là bệnh nhân, còn Hùng tới thăm một người bạn của anh. Bạn của anh ở cùng phòng với tôi. Thực ra tôi không bị điên nhưng những tháng ngày đó, tôi không thể kiểm soát được tâm trạng của mình. Tôi rất dễ bị kích động. Đó là hậu quả mà cuộc hôn nhân thứ nhất để lại cho tôi. Khi viết những dòng này, quả thực, tôi không hề muốn nhắc lại quãng quá khứ đau buồn đó của mình nhưng mọi chuyện đều phải đi từ điểm bắt đầu, bởi vậy, tôi sẽ kể thật nhanh, thật vội vã để lướt qua quãng đời đó.

Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Chồng tôi là con một, lại là con nhà giàu có nên được bố mẹ cưng chiều vô cùng. Khi tôi lấy anh, điều mẹ tôi sợ nhất là tôi không thể dung hòa được mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu bởi mẹ chồng tôi là người rất ghê gớm, chua ngoa và hay cậy mình là người có tiền. Nhà tôi so với nhà chồng giống như đũa mốc mà chòi mâm son. Mẹ chồng tất nhiên không ưa tôi. Bà nói trông tôi lệch lạc đến buồn cười, hoàn toàn không xứng với con trai đẹp đẽ của bà. Tôi lúc nào cũng cười khi nghe mẹ chồng nói vậy để tránh những cãi vã không cần thiết xảy ra nhưng trong lòng, tất nhiên, tôi thấy rất tự ái. Tôi càng nhún nhường, mẹ chồng càng cố làm cho tôi phải khó chịu.

Chồng tôi từ bé được mẹ yêu chiều, lúc lấy vợ vẫn quen chuyện dựa dẫm và làm việc gì cũng hỏi ý kiến mẹ. Thế nên, về cơ bản, chồng không và chưa bao giờ có ý định sẽ bênh vực tôi mỗi khi tôi bị mẹ chồng quở trách và xỉa xói. Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi tan vỡ khi mẹ chồng khiến tôi bị sảy thai. Bác sĩ đã dặn, tôi rất khó mang thai nên phải hết sức giữ gìn. Mẹ chồng thì cho rằng, tôi lười biếng, không muốn làm việc nhà nên mới tự bịa chuyện ra như vậy. Tôi bị ngã cầu thang khi cố sức bê chậu quần áo lên tầng thượng để phơi. Việc bị sảy thai tạo cho tôi một cú sốc nặng. Ngay sau khi ra viện, tôi làm đơn li hôn và dọn về nhà bố mẹ đẻ.

 

Một quãng thời gian dài sau đó tôi thường xuyên mơ thấy hài nhi chưa kịp thành hình của mình, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng trẻ con cười, cả tiếng oán trách. Bố mẹ đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị nhưng việc điều trị này, không mang lại hiệu quả gì. Tôi phải uống rất nhiều loại thuốc: thuốc an thần, thuốc chống trầm cảm...Nhưng những ám ảnh vẫn mãi không rời khỏi trí óc tôi, bố mẹ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. Lúc gặp Hùng, tinh thần tôi đã phần nào ổn định trở lại, chỉ có điều, tôi không hay nói cười như trước nữa. Chúng tôi quen nhau trong bệnh viện và khi tôi ra viện, anh và tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau như những người bạn thân thiết.

Hơn 3 năm sau khi cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi tan vỡ, bố mẹ nói tôi nên tìm một mái ấm mới. Bị ám ảnh bởi mẹ chồng, tôi nói với bố mẹ rằng tôi chỉ lấy người đã không còn mẹ. Mọi người đều cười vì ai cũng nghĩ tôi nói đùa nhưng trong lòng, mình tôi biết rằng, đó hoàn toàn là điều nghiêm túc. Mẹ tôi nói Hùng rất tốt. Tôi cũng nghĩ vậy, nhất là khi anh cho tôi biết anh không có mẹ, bố anh đã mất 5 năm nay. Mẹ bỏ anh đi từ khi anh còn rất nhỏ. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau đó 2 tháng, vợ chồng tôi ở riêng. Bố mẹ tôi ưng lắm vì tôi không phải chịu cảnh mẹ chồng - nàng dâu, hàng tuần đều có thể về nhà ăn cơm cùng bố mẹ vì tôi không bị nhà chồng cấm cản.

Sáu tháng sau khi cưới, tôi mang thai. Đó là điều vô cùng may mắn vì như tôi đã nói ở trên, bác sĩ nói tôi rất khó có con. Chồng tôi vui lắm. Tôi mang thai đến tháng thứ sáu, anh bàn tôi nên tìm một người giúp việc để có thể giúp tôi làm việc nhà và đồng thời đến khi tôi sinh con, tôi sẽ có người chăm con hộ. Tôi đồng ý với chồng. Vài ngày sau, Hùng đưa về một người phụ nữ tuổi tầm khoảng 50 tuổi, khuôn mặt rất phúc hậu. Bà tên Lan, dù đã có tuổi nhưng bà còn rất nhanh nhẹn, lại là người sạch sẽ và khéo léo. Ở với nhà tôi một tháng, bà đã thuộc gần hết sở thích và thói quen của vợ chồng tôi. Bà cũng là người hay chuyện, kể chuyện rất có duyên nên nhà tôi thường rất vui vẻ. Tôi rất ưng người giúp việc này. Tôi gọi bà là thím Lan.

Khi tôi sinh con, mẹ tôi chỉ phải qua trông cháu một hai tuần đầu còn sau đó, mọi việc đều do một tay thím Lan lo. Thím làm việc gì cũng rất vui vẻ. Con bé My Anh nhà tôi thậm chí còn theo thím hơn theo mẹ. Mọi người đều bảo tôi "tập hai" mà lại sướng. Cái sướng thứ nhất là tôi không phải lo chuyện chăm sóc bố mẹ chồng, cái sướng thứ hai là tìm được người giúp việc tận tâm, hết lòng với vợ chồng tôi. Chồng tôi cũng rất quý thím. Anh gọi thím là "U" xưng "con". Nhiều lúc tôi đùa: "Anh với thím Lan cứ như mẹ con ruột thịt vậy". Hùng cười đáp lại: "Anh nhận thím là mẹ mà em".

Thấm thoát hơn 5 năm trôi qua, thím Lan vẫn ở nhà tôi. Thím già hơn nhiều nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, vẫn nhanh nhẹn và chu toàn mọi việc trong nhà. Thím nói tôi bớt tiền lương hàng tháng trả cho thím đi vì giờ thím cũng không làm mọi việc được như xưa nữa. Tôi gạt đi, thực tình trong lòng đã nghĩ đến chuyện để thím thôi việc vì My Anh cũng đã lớn, thu nhập của vợ chồng tôi cũng không phải là nhiều. Hùng trầm ngâm khi nghe tôi nói chuyện. Anh có vẻ không mấy tán thành. Hùng nói thím Lan ở với vợ chồng tôi đã lâu, anh không coi thím là người giúp việc mà coi thím như người trong nhà, giờ cho thím thôi việc anh thấy áy náy vô cùng. Anh nói thêm: "Chuyện tiền nong em không phải lo. Anh khắc có cách". Nghe chồng nói vậy, tôi cũng không bàn lại chuyện này nữa. Thím Lan vẫn ở với gia đình tôi.

Chồng tôi kinh doanh thêm ở ngoài nên kinh tế gia đình dần ổn định. Đúng lúc đó thì nhà tôi xảy ra chuyện. Con gái My Anh của chúng tôi gặp tai nạn và cần làm phẫu thuật gấp. Số tiền cho ca mổ lớn không thề tin nổi. Sau khi vay mượn khắp nơi, tôi cũng chỉ có trong tay một nửa số tiền cần có. Thím Lan đưa cho tôi một sổ tiết kiệm, trong đó có khá nhiều tiền. Thím nói tôi lấy tiền đó để lo cho My Anh. Tôi ngỡ ngàng vì không thể hiểu thím lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Con tôi được cứu.  Thím Lan nói số tiền đó thím cho My Anh nên tôi không phải lo lắng đến chuyện trả nợ. Quả thực, sau cuộc phẫu thuật của con gái, nhà tôi chẳng còn đồng tiền nào, việc làm của thím Lan giống như một điều kì diệu xảy đến với vợ chồng tôi vậy.

 

Tôi khóc nấc lên, nói cảm ơn thím. Thím xua tay liên tục nói không có gì, không có gì. Tôi xin thím nhận vợ chồng tôi là con và coi như My Anh là cháu ruột của thím. Nghe những lời đó, thím khóc. Chồng tôi bỗng nhiên cũng bật khóc. Anh nói: "Thực ra thím Lan là mẹ anh. Mẹ ruột của anh. Năm đó nghe anh kể câu chuyện của em, chính mẹ đề nghị anh bịa ra chuyện mẹ bỏ nhà đi từ lâu để em có thể đồng ý lấy anh. Mẹ bảo nếu anh có thể hạnh phúc thì chuyện anh có mẹ nhưng không thể nhận cũng không có gì là quan trọng".

Tôi sững người. Hóa ra, bấy lâu nay, tôi vẫn sống cùng mẹ chồng, mẹ chồng vẫn luôn đóng vai người giúp việc để được ở cạnh con trai và cháu gái. Ở đời có nhiều chuyện thật khó hiểu và khó tin tới mức những tưởng nó chẳng thể nào xảy ra. Khi biết được sự thật ấy, tôi thấy mình thật có lỗi với mẹ chồng. Sau bao nhiêu năm trở thành con dâu bà, lúc ấy, lần đầu tiên tôi mới cất tiếng gọi mẹ. Tôi tự nhủ, nếu không có biến cố kia thì chẳng biết đến bao giờ tôi mới biết được sự thật về thím Lan.

Giờ con gái tôi đã dần bình phục. Mẹ chồng vẫn ở cùng chúng tôi. Gia đình chúng tôi vẫn rất yên ấm. Tôi chẳng hề còn nhớ tới quá khứ tồi tệ về mẹ chồng nữa mà giờ, tôi lại cảm ơn trời đất vì đã cho tôi một người mẹ chồng tốt đến vậy. Và đã đến lúc tôi thực hiện bổn phận và nghĩa vụ của một người con dâu, cho dù điều đó có phần muộn màng.