Thế mà cũng phải hỏi cận

ANTĐ - Đi đâu mà mặc đồng phục của con cháu thế bác, bác muốn trở lại thời sinh viên sao?

- Cả đời tôi làm bảo vệ, đã bao giờ được ngồi trên giảng đường đại học đâu. Giờ về hưu tự nhiên muốn trở lại thời áo trắng, níu lấy chút ngây thơ, trong sáng.

- Muốn làm người cứ gì phải có tấm bằng đại học. Ở nhà trông cháu mà giữ tròn đạo cha- con, chồng- vợ, tình nghĩa thầy trò phân minh, được bạn bè, hàng xóm láng giềng kính trọng là đáng quí nhất đấy bác ạ.

- Nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu cái gì đó, hay là bác mới học hết lớp 8 nên ghen với tôi à?

- Sao bác lại nghĩ thiển cận thế, chẳng là vừa rồi bộ Học ra quyết định thu hồi chức danh Phó Giáo sư, Tiến sỹ của một ông viện phó thuộc một trường đại học vì đạo văn đấy. Làm học trò của ông này chắc bác cũng chẳng sung sướng gì.

- Lên đến cái chức đó rồi, ai người ta làm thế. Chắc ông ấy chép nhầm của người khác thôi.

- Nhầm thì cũng chỉ vài dòng, một trang thôi, đằng này chép nguyên văn hơn 50 trang mà bảo nhầm thì quá vô lí.

- Máy tính bây giờ hiện đại lắm, nếu không lắp phanh vào tay, chỉ nhấn bàn phím một cái thôi là nó lôi tuột đi mấy trăm trang ngay, chẳng kịp nhận ra chỗ nào của mình, chỗ nào của người khác đâu.

- Thôi đi, đừng có mà ngụy biện. Không hiểu cái ông viện phó đạo văn này có cảm thấy xấu hổ trước đồng nghiệp, vợ con, cấp dưới không nhỉ?

- Nếu trong họ còn sợi dây xấu hổ thì họ đã không đạo văn. Thế mà cũng phải hỏi.