Bị cha dượng quấy rối - em có nên chia sẻ với mẹ?

ANTĐ - Có một lần vừa rồi, em học ôn thi đại học muộn quá nên ngủ gục ngay trên bàn. Trong mơ em thấy có một người bế em lên, hôn vào khắp cổ và ngực của em. Em hoảng hốt vùng dậy thì thấy chú H đang bỏ màn cho em, và đắp chăn cho em

Lá thư này cùng với câu chuyện của em, em xin nhờ Ban biên tập gửi tới nhà thơ Vân Anh giúp em. Em rất thích những chia sẻ của cô Vân Anh đằng sau những câu chuyện của bạn đọc gửi đến. Đặc biệt những bài thơ ứng tác trong những hoàn cảnh cụ thể của các nhân vật trong những câu chuyện ẩn ức cần được chia sẻ đã được cô Vân Anh viết rất xúc động, sâu sắc và đầy cảm thông. Em muốn được gửi gắm nỗi lòng của em tới cô Vân Anh với một câu hỏi rằng: "Em có nên chia sẻ với mẹ em tất cả những gì đang xảy ra không?".

Mẹ con em mất bố từ lâu rồi, phải hơn chục năm nay, khi đó em mới chỉ lên 5 tuổi. Bố bị trọng bệnh nên bỏ hai mẹ con em đi rất sớm, để lại nỗi góa bụa lên mái tóc còn xanh của mẹ. Sau cú sốc tinh thần quá lớn ấy, phải tới 7 năm sau, mẹ em mới lại đi bước nữa. Khi bố mất, mẹ còn quá trẻ, mới 26 tuổi, ai cũng khuyên mẹ cất giấu nỗi đau, gắng sống để nuôi con và làm lại cuộc đời khi có cơ hội. Ông bà ngoại, ông bà nội đều khuyên mẹ như vậy và cả đại gia đình ai cũng mong muốn mẹ vượt qua được nỗi đau để tiếp tục sống. Nhưng cũng phải mất tới 7 năm mẹ mới cân bằng được mất mát, cân bằng được cú sốc nặng để nghĩ tới cuộc sống riêng tư của mẹ.

Ba mươi ba tuổi, mẹ đi bước nữa với đồng nghiệp của mẹ. Đó là một người đàn ông ít hơn mẹ ba tuổi, cùng làm việc ở cơ quan mẹ. Người đàn ông đó cũng chưa từng lập gia đình có vợ con gì cả. Khi chú ấy về cơ quan mẹ làm việc thì cũng là lúc mẹ gặp bất hạnh chồng mất. Em biết chú ấy từ ngày còn bé tí. Chính những lúc mẹ bận công tác chưa kịp đón em ở trường, thì mẹ hay nhờ chú đi đón em về cơ quan giúp mẹ.

Ảnh minh họa

Sau này, những lúc mẹ bận, chú tự nguyện giúp mẹ đến đón em ở trường, đưa em về nhà, hay đưa em đi chơi. Em và mẹ chơi thân với chú từ lúc nào không hay nữa, Có lẽ tất cả những sự giúp đỡ vô tư lự của một thanh niên trẻ đã gắn kết me, em và chú lại với nhau tự lúc nào. Hồi đó khi về cơ quan mẹ làm việc, chú đã có người yêu. Thỉnh thoảng chú vẫn thường dẫn người yêu đến nhà mẹ con em vào cuối tuần và nấu nướng ăn uống với hai mẹ con em rất vui. Người yêu của chú tên Huệ, đang là sinh viên trường sư phạm. Cô Huệ cũng xinh và tính tình sôi nổi vui vẻ lắm. Những lúc cô chú giận nhau, cãi vã nhau, thậm chí đòi bỏ nhau, mẹ đều đứng ra giải quyết và kéo hai người lại với nhau. Có chuyện buồn cả cô và chú đều tìm đến mẹ để nghe những lời khuyên từng trải và hiểu đời của mẹ.

Chú H và cô Huệ yêu nhau được mấy năm, nhưng không hiểu sao đến khi ra trường, cả chú và cô chia tay nhau. Em chỉ nghe loáng thoáng trong câu chuyện chú H nói với mẹ là tại cô Huệ có người yêu mới nên đã phản bội. Chú H buồn lắm, buồn mất một thời gian dài. Trong thời gian ấy, chú càng hay đến nhà mẹ con em chơi, chú hay ăn cơm cùng mẹ con em, chơi với em và nói chuyện với mẹ nhiều. Em cũng xem việc chú H xuất hiện ở nhà mẹ con em là chuyện thường. Trong cơ quan ai cũng biết chú H thân với mẹ em, quý mẹ em và hay đến chơi nhà em. Nhưng chuyện chú H đã có người yêu thì ai cũng biết. Thế mà đùng một cái, một lần khi đón em đi học về, chú đưa em vào quán kem hai chú cháu ăn kem rồi chú H đột nhiên giọng rất nghiêm trọng đã hỏi em như thế này:

- Thúy có quý chú và yêu chú không?

Có chứ ạ

- Thế Thúy cho phép chủ làm bố dượng của Thúy nhé?

Em đang ăn kem mà suýt sặc, miệng há ra ngạc nhiên. Chú H nói tiếp: "Tại chú thương cả hai mẹ con Thúy từ lâu rồi. Chú thương mẹ Thúy nhiều lắm, muốn bù đắp cho mẹ và cho Thúy. Con thấy thế nào?". Em cười phá lên và trả lời: "Được thôi ạ, chú hỏi mẹ cháu ấy. Mẹ cháu đồng ý thì cháu cũng đồng ý. Đằng nào bố cũng không còn nữa mà".

Lúc đó em mới 12 tuổi, em vẫn còn trẻ con và suy nghĩ đơn giản. Với lại trong thâm tâm em cũng rất quý chú H và quấn quýt bên chú. Với lại chuyện bà nội và bà ngoại suốt ngày ra rả "mẹ phải đi bước nữa, phải lập gia đình, phải kiếm bố cho em cũng gieo vào tâm trí em khái niệm mẹ phải đi bước nữa và chuyện mẹ lấy chồng mới là trách nhiệm, thế nên em không cảm thấy sốc hay phản ứng khi chú H nói với em như vậy. Không ngờ, tối hôm đấy, mẹ cũng thủ thỉ với em và hỏi ý kiến em về việc mẹ sẽ lấy chú H làm chồng. Mẹ nói mà nước mắt mẹ chảy ra thấm cả má em, làm em rất thương mẹ. Em không còn quá bé nữa nhưng cũng chưa lớn hẳn để hiểu, suy nghĩ và so sánh một cha dượng lạ hoắc không quen biết không thân thiết với em và một bên là chú H rất gần gũi với em và mẹ. Thế là em đồng ý và ủng hộ mẹ tuyệt đối.

Mẹ đã có những tháng ngày hạnh phúc sau đó. Mẹ đi bước nữa nhưng không phải chịu bất kỳ chia sẻ đắng lòng nào cái cảnh con ông con tôi vì chú H còn là trai tân. Thế nên cuộc sống trong gia đình mới của em rất hạnh phúc. Mẹ em sinh liền tù tì hai em trai chỉ cách nhau có một năm. Gia đình em lúc nào cũng ròn rã tiếng cười vì hai em trai nghịch như quỷ sứ.

Cuộc sống êm đềm trôi đi. Em cũng đã lớn lên nhiều và trở thành thiếu nữ. Em gọi chú H bằng bố từ ngày mẹ lấy chú. Mẹ bận hai em nhỏ, hằng ngày chú H vẫn đưa đón em đi học suốt ba năm cấp hai rồi lên cấp 3. Chú rất yêu thương em như con ruột mà không phân biệt bất kỳ đối xử nào. Bạn bè thầy cô cấp hai và cấp 3 của em còn không hề biết chú H chỉ là cha dượng của em. Ai cũng tưởng em là con đẻ của chú. Em cũng thầm cảm ơn cuộc đời và số phận đã ban chú cho mẹ con em để gia đình em lại tròn đầy hạnh phúc.

Nhưng cô Vân Anh ơi, cuộc đời lại không như thế cô ạ. Năm em lên lớp 11 em nhận thấy những biểu hiện khác lạ của cha dượng em khiến cho em khá sốc. Đó là một lần em đang tắm, em thấy của phòng tắm he hé và em vội mở cửa nhìn thì thấy chú H bối rối quay đi. Bản năng tự vệ nhạy cảm của thiếu nữ mới lớn em thấy từ đó trong ánh mắt chú H có điều gì khác lạ. Nhiều lần nữa để kiểm chứng sự việc em phát hiện ra chú H hay nhìn trộm em mỗi khi em tắm. Chú cũng hay sang phòng riêng của em để hỏi han em, hay tìm cách chàm vào em những cử chỉ thân mật. Em quá sốc vì em sống với chú H từ nhỏ, từ ngày chú bế ẵm trong lòng, cho em ăn, chở em đi học, đón em về. Em nghĩ đã sống với nhau lâu như vậy, tình cảm ruột thịt đã nảy sinh, nhất là khi chú và mẹ đã có với nhau thêm 2 đứa con là ruột thịt với em thì em càng cảm thấy gắn bó với chú và không một ranh giới trong ứng xử tình cảm gia đình với chú. Tại sao giờ lại xảy ra những chuyện tế nhị như thế này.

Ảnh minh họa

Suốt năm học lớp l1 và lớp 12, chú H hay nhìn trộm em với ánh mắt khác lạ. Thỉnh thoảng khi em có điểm tốt hay làm được việc gì đó vui khiến mẹ hài lòng là chú lại chủ động ôm chặt em vào lòng và thơm lên má em mặc cho em cố vùng vẫy và kháng cự. Nhiều khi chú còn ôm em hôn trước mặt mẹ em. Mà em là con gái lớn rồi, làm vậy em thấy ngượng ngùng và dị ứng làm sao ấy. Tự dưng em xa lánh cha dương, lầm lỳ ít nói chuyện, đi học về là em chốt chặt cửa phòng riêng của mình. Có một lần vừa rồi, em học ôn thi đại học muộn quá nên ngủ gục ngay trên bàn. Trong mơ em thấy có một người bế em lên, hôn vào khắp cổ và ngực của em. Em hoảng hốt vùng dậy thì thấy chú H đang bỏ màn cho em, và đắp chăn cho em. Em hỏi ngay: "Bố vừa bế con xuống giường đấy à". Chú H gật đầu bảo với em. "Con ngủ gục trên bàn học. Lần sau đừng thức khuya quá sức như thế".

Em nhảy khỏi giường và gào lên: "Lần sau bố đừng động vào con. Con không thích bố quan tâm quá tới con đâu. Bố ra khỏi phòng con đi, đã 3h sáng rồi đấy". Lúc đấy đồng hồ chỉ 3h sáng. Chú H đi ra khỏi phòng riêng của em rồi em ngồi thụp xuống giường và bật khóc. Tại sao em lại bỗng thấy ghét chú H đến thế khi cuộc sống vô tư hồn nhiên của em giờ đây bỗng nhiên như bị ai tước đoạt mất mà thủ phạm chính là chú. Em rất buồn và đau khổ. Em đọc rất nhiều những bài báo về chuyện cha dượng hãm hiếp con riêng của vợ nên em càng sợ hãi và ám ảnh. Tất nhiên cha dượng em chưa có biểu hiện gì quá đáng hơn những gì em đã tâm sự ra đây với cô nhưng em vẫn thấy lo sợ và ám ảnh nhiều.

Em nghĩ ra đủ thứ và em lo âu. Tự dưng em muốn xin về ở cùng ông bà nội của bố đẻ em. Em định đậu đại học rồi, em sẽ tâm sự với mẹ hết mọi chuyện và xin về ở với ông bà nội. Nhưng như thế có làm tổn hại đến hạnh phúc của mẹ và các em trai của em không? Như thế liệu có phải là giải pháp tốt cho gia đình em và cho em lúc này không hả cô Vân Anh? Xin cô hãy nói cho em biết em phải làm gì, phải xử sự sao cho đúng để mẹ em không bị tổn thương và bản thân em cũng không bị tổn thương.

Nhà thơ Vân Anh.

Giữa cái oi nồng của gió lào, nắng lửa xứ Nghệ, cô bỗng mát lòng khi đón nhận niềm tin yêu cháu trao gửi. Dẫu ta chưa một lần gặp mặt nhau nhưng dõi theo dòng tâm tư chân tình và bối rối của cháu, cô cảm thấy gần gũi như người thân trong nhà... Và cô có nhu cầu tự viết nhưng dòng này không phải với tư cách nhà thơ Vân Anh mà như một người cô ruột đang thủ thỉ với cháu gái của mình.

Thúy à ! Trước hết cô nhận thấy cháu là đứa trẻ mồ côi nhưng may mắn có một bố dượng thương yêu và chăm sóc cháu như con đẻ. Tố chất tâm hồn cháu cũng trong sáng nên đón nhận tình bố của chú H trước khi làm chồng mẹ cháu. Hành trang phụ tử có thể sâu nặng hơn bố đẻ (vì lúc đó cháu mới 5 tuổi). Mọi người ngỡ chú H là cha ruột càng minh chứng cho mái ấm gia đình tuy "rổ rá cạp lại" nhưng vẫn tròn trĩnh hạnh phúc với 1 gái và 2 trai đầy ắp yêu thương... Khi cháu có bố dượng (chú H 30 tuổi), cháu mới là cô bé 12 tuổi, việc bồng bế âu yếm là biểu lộ tình cảm cha con bình thường.

Nhưng khi cháu 17 tuổi - là một thiếu nữ nõn nà, chú H chàng trai 35 tuổi thì bỗng dưng sự biểu lộ tình cảm như cháu đã nêu là bất bình thường trong mối quan hệ nhạy cảm bố dượng - con vợ. Hãy cho cô được làm "luật sư biện hộ cho hành vi quá giới hạn của chú H nhé! Gần đây, cô đọc tài liệu y học viết rằng: Khi bị kích thích mới như một món ăn hay một con người thú vị thì khu vực vui chơi, hưởng thụ trong não được kích hoạt và hóc môn Dopamine (chất truyền dẫn có chức năng tạo cảm giác hưng phấn trong não) được giải phóng. Rất có thể chú H là "nạn nhân" của hiện tượng khoa học trên, nhưng bố dượng của cháu đã được lý trí của một người cha "phanh" gấp nên đã đứng "khựng" trên, bờ vực của một bi kịch...

Thúy ơi! Cuộc sống chằng chịt các mối quan hệ như rừng nhiệt đới, có những sự thật nếu được "sống để dạ, chết mang theo" thì vẫn hay hơn. Nếu cháu "đánh bài ngửa" sự việc ra thì cuộc hôn nhân thứ hai này của mẹ có nguy cơ tan vỡ. Nếu tồn tại, thì chỉ là hình thức, mẹ, chú H và 2 em trai của cháu có gia đình nhưng không còn mái ấm. Và khi đó sẽ có 5 con người bất hạnh. Việc cháu nên làm là tìm lý do chính đáng để không ở chung nhà với bố dượng nữa như đi học đại học ở xa, xin về với ông bà nội. Khoảng cách là thần dược chữa lành "căn bệnh" này của bố dượng! Cô gửi cháu mấy cặp lục bát vừa ứng tác, thay cho lời kết của bức thư này:

"Phận người kiếp sống nổi nênh

Bao nhiêu bến nước gập ghềnh bơiqua

Tình người như thể phù sa

Đơm thành ngọt trái, thơm hoa cho đời

Sông kia bên lở, bên bồi

Lúc trong, lúc đục... Lúc vơi, lúc đầy

Tình phụ tử, núi cao dày

Một cơn lũ quét đổ cây non chồi

Rừng cổ thụ vẫn xanh tươi

Vươn cành, trổ lá bời bời nắng xuân"