Người chồng bạc bẽo và chuyện động trời showbiz Việt

ANTĐ - Cho đến một ngày, chồng tôi nói, anh muốn có một đứa con. Anh nói Lê Hà nó chịu rồi. Tôi rụng rời chân tay. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ còn cách ấy mới mong giữ anh lại. Tôi nói chuyện với Lê Hà...

Chào các bạn!

Tôi là một người phụ nữ không may mắn, để đến bây giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng và những vai diễn nhỏ trong phim truyền hình. Không chồng, không con, tuổi xuân đi qua nhanh quá. Ngoảnh đi ngoảnh lại, đã đi qua triền dốc của đời người. Ngẫm lại cũng buồn lắm.

Tôi có nhan sắc và cũng từng một thời gắn mác hoa khôi. Ngày còn trẻ, tôi và chồng tôi được coi là một cặp trời sinh. Anh ấy là một diễn viên đầy nhiệt huyết. Tên anh xuất hiện khắp các sân khấu, tụ điểm. Cái duyên ăn nói cộng với tổ thương, anh ấy là một nghệ sỹ hài ăn khách. Nói gì đi nữa, thì nghệ sỹ tấu hài ăn cơm của khán giả không nhiều. Mà trong dòng chảy đó, anh là một ngôi sao. Thời đó, hai chúng tôi chở nhau chạy show có đêm cả chục tụ điểm. Hai đứa thương nhau, dành dụm mua nhà, mua xe. Chồng tôi chịu khó làm ăn và anh thuộc diện tháo vát, nên tiền đẻ ra tiền. Trong giới nghệ sỹ, chúng tôi được coi là những người khá giả.

Nhưng, mãi đến năm 35 tuổi, tôi vẫn chẳng thể có con.

Đúng là ông trời không cho ai hết mọi thứ cùng lúc. Tôi đã đi khắp nơi, cầu cúng khắp các chùa, các thầy, và uống đủ loại thảo dược lẫn Tây y nhưng không hiệu quả. Khi ấy, chúng tôi chưa có khái niệm thụ tinh nhân tạo như bây giờ. Nếu không, có thể tôi không bất hạnh đến vậy.

Kỷ niệm l0 năm ngày cưới của chúng tôi, đãi tiệc ở nhà hàng. Khách mời toàn chỗ thân quen. Trong đó có nữ danh ca người Huế. Chị hát rất hay và là bạn thân của chồng tồi. Bữa đó tôi ngà ngật say. Và trong đêm say đó, tôi nhận ra chồng tôi có tình ý với nữ danh ca chuyên hát những bài nhạc trữ tình đằm thắm. Họ quấn vào nhau và làm tình ngay trước mặt tôi. Cũng có lẽ vì rượu ngấm vào, họ không kiềm chế được. Và cũng có lẽ, họ nghĩ tôi đã ngủ say rồi. Tôi rất buồn. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ vì chồng tôi rầu quá chuyện tôi không thể có con. Nếu như chị ấy sinh cho chồng tôi một đứa con, nghĩ cũng tạm ổn, để anh yên tâm hơn.

Tất nhiên, không có đứa trẻ nào được sinh ra sau đêm đó. Cuộc tình vụng trộm đó kéo dài gần một năm. Tôi biết, mà hững hờ. Vì chồng tôi phủ nhận, chị ấy phủ nhận. Khi ấy chị ấy cũng thuộc diện dở dang, có chồng mà bị chồng chê, chồng theo nhân tình nhân ngãi, chị cũng muộn phiền nhiều. Mới đây chị ấy lên báo nói chuyện đức hạnh, nghĩa vụ, tình yêu và sự thủy chung, tội đọc xong chỉ biết mỉm cười. Bởi vì nếu chị thực sự tiết hạnh như vậy, thì cõ lẽ cuộc đời chị đến lúc này không phải bẽ bàng đến thế. Nói chung, giới nghệ sỹ đời ngang trái nhiều bởi đam mê lắm. Nghĩ cũng tội, nhưng mà thôi cũng kệ!

Chồng tôi không quá đẹp, đầu lại bắt đầu hói, bụng bự ra ít nhiều, nhưng chồng tôi đặc biệt đào hoa. Anh ấy có rất nhiều phụ nữ yêu thích và theo đuổi. Vợ chồng tôi chưa một lần lên báo bày tỏ chuyện tình yêu vợ chồng. Có thể nói, chồng tôi rất nổi tiếng, còn tôi là cái bóng đi bên cạnh anh. Tôi nghĩ, đó cũng là bổn phận và tôi hài lòng với vị trí khiêm tốn của mình, tôi hỗ trợ anh phát triển. Đàn ông, lại là nghệ sỹ, có phụ nữ theo đuổi là thường, phải coi đó là niềm vui. Bởi vì không phải ai cũng có cái duyên đó. Tôi nhủ lòng nhiều lần như thế.

Lê Hà là một trong số những phụ nữ đó. Ở tuổi đôi mươi, Hà rực rỡ và có nét rất duyên dáng. Từng là một cô đào cải lương, Hà mê đắm chồng tôi, thường xuyên đến nhà chơi và nhờ chồng tôi chỉ dạy diễn kịch. Trong chuyện nghề nghiệp, chồng tôi là một nghệ sỹ dễ thương, anh chỉ dạy đàn em rất nhiệt tình và chưa bao giờ chơi xấu hoặc đố kỵ với ai. Anh được nhiều người thương cũng là lẽ vậy. Lê Hà hâm mộ chồng tôi rất lâu rồi và cô bày tỏ tình cảm đó một cách cuồng nhiệt. Cô không ngần ngại tìm kiếm cơ hội tiếp xúc, làm quen và rồi thân thiết. Tôi có chút khó chịu khi tình thân đó phát triển. Có thể nói là tôi ghen. Tôi có nói với chồng tôi, nhưng anh ấy gạt đi, nói là không có chuyện gì.

Nhưng làm sao không có chuyện gì khi fan và thần tượng gắn với nhau như hình với bóng!

Cũng phải nói thêm, là chuyện gối chăn vợ chồng tôi thời gian đó rất nhạt. Chúng tôi không còn cảm xúc yêu đương, hầu như chỉ là chuyện nghĩa vụ với nhau nhiều hơn là tình cảm. Cho đến một ngày, chồng tôi nói, anh muốn có một đứa con. Anh nói Lê Hà nó chịu rồi. Tôi rụng rời chân tay. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ còn cách ấy mới mong giữ anh lại. Tôi nói chuyện với Lê Hà. Nó nói, nó rất hâm mộ chồng tôi, nên làm gì cũng được, miễn sao chồng tôi phải có trách nhiệm nuôi con. Điều này làm tôi sững sờ, tôi đang mong nó từ chối. Tại sao một cô đào đẹp và tương lai rạng rỡ lại sẵn sàng đâm đầu vào chuyện dang dở thế này? Phải chăng có bùa mê thuốc lú gì? Tôi không đủ lý trí để giải thích những chuyện như thế. Tôi chợt nghĩ, có lẽ, con người ta cần phải u mê để sống được cùng nhau.

Vậy là tôi trở thành người canh cửa, để chồng tôi ngủ với Lê Hà. Ba tháng sau, Hà nói nó đã có bầu. Nó ở quê mới lên bon chen phố thị, không có nhà, đi ở mướn mà cũng giật gấu vá vai. Nó nói cho nó qua ở chung, nó phụ việc nhà, cũng là chỗ để nó có thể chăm sóc con của chồng tôi. Tôi như một con điên, tôi đồng ý.

Khi đứa trẻ ra đời, tôi chính thức thành người thừa. Họ quấn quýt với nhau như một tổ ấm, còn tôi như một cái cây khô ráng bám vào bờ giậu hòng kiếm chút bình sinh. Chồng tôi nói với tôi, anh hết thương em rồi, mình chia tay nhau đi, anh sẽ chia đôi tài sản để em khỏi thiệt thòi. Tôi khóc suốt ba tháng, trách mình ngu, trách anh bội bạc. Nhưng rồi, nghĩ lại, mình cũng không mang được cho chồng hạnh phúc, giờ trách giận nhau cũng chẳng được gì. Coi như tôi thiệt thòi, mà chồng tôi hạnh phúc. Biết đâu mai sau tôi có tình yêu...

Lê Hà sinh cho chồng tôi hai đứa con. Lúc ấy cô đã được chồng tôi giúp súc, trở thành gương mặt nghệ sỹ kịch nói có tiếng tăm và chạy show tấu hài hàng đêm đều đặn. Họ trở thành cặp vợ chồng nghệ sỹ điển hình, chăm chỉ yêu thương nhau... trên mặt báo.

 

Lê Hà sinh hai đứa con, đi diễn hoài, con để cô giúp việc từ Cà Mau lên trông. Con có khi không thấy mặt mẹ, vì tối mẹ đi diễn, ngủ tới trưa, con đi nhà trẻ từ sáng sớm. Mọi việc gần như phó thác cho cô giúp việc. Một ngày đẹp trời, vì mưa, nên show tấu hài ở Công viên Lê Thị Riêng bị hủy, Lê Hà chạy về nhà sớm với con. Và nó la làng, khóc như cha chết, khi thấy chồng đang ngủ với cô giúp việc trên chiếc giường hạnh phúc của mình. Thực ra, đó là chiếc giường hạnh phúc của tôi, do chính tay tôi mua và tôi chọn cái đệm tốt nhất. Và Lê Hà đã làm điều đó với chồng tôi trên chiếc giường này. Đến giờ, nó lại gặp một tình huống tương tự, chỉ khác nó là người buộc phải chứng kiến và lắng nghe...

Lê Hà lồng lên như một con cọp cái, như bản tính ầm ĩ xưa tới giờ... Nhưng nó không thể làm được gì, vì chính nó đã có một cuộc hôn nhân không hợp pháp, không giá thú và không ràng buộc. Lúc đó Lê Hà nợ nần cũng nhiều, vì nó chơi cá độ đá banh và đánh bài. Trong một lần đi lưu diễn ở nước ngoài, Lê Hà đã trốn ở lại. Chồng tôi nuôi hai đứa con cùng với cô ôsin.

Từ phận người ở, cô ôsin trở thành bà chủ khi sau đó hai năm sinh cho chồng tôi thêm hai đứa con. Thật là đúng ý chồng tôi, căn nhà rộn tiếng trẻ thơ. Tôi có nghe nói, Lê Hà đang tìm cách đón hai đứa con qua bên Úc. Nhưng thủ tục còn nhiêu khê khó khăn, nên hiện tại nó đi rửa chén để kiếm tiền hàng tháng gửi về nuôi con. Nghĩ cũng tội nghiệp một kiếp hồng nhan, cả đời chẳng có cái gì là chính thức.

Nói thêm về chồng tôi, anh đã như một thói quen, chung chạ với đủ loại phụ nữ rồi lại chấp nhận những hậu quả để lại. Với cô ô sin, anh không có ý định yêu đương, nhưng rỗi vì đam mê sắc dục mà cuối cùng chấp nhận thành vợ bé. Anh cứ như vậy, mà không hề biết, anh đã đi quá xa trong khuôn giới của đạo đức và luân thường.

Cho đến khi cô ôsin tìm cách đòi anh chi tiền. Cô nói sẽ mang hai con về quê, vì cô không chịu được thói trăng hoa của anh. Đồng thời, cô ta sẽ không cho anh liên lạc với các con. Nếu chồng tôi không đưa tiền cho cô, để cô có vốn mở một shop thời trang, thì cô sẽ kể hết mọi chuyện với nhà báo. Sở dĩ cô ta quen được nhà báo là vì chồng tôi có lần dại dột cho phóng viên đến nhà phỏng vấn và cô ta đã nhanh trí xin số điện thoại làm thân. Cô ta nói, cô ta đã làm ôsin đủ rồi, giờ cô ta cần có tài sản để chứng minh mình là bà chủ thực sự.

Vô tình đi đóng chung một bộ phim truyền hình, vợ chồng tôi đụng mặt nhau. Thấy anh rầu rĩ, tôi hỏi thì anh kể. Anh nói, giờ anh rối trí quá, không ngờ già rồi còn bị phụ nữ bắt nạt. Chẳng có ai tốt với anh như em. Chồng tôi cứ nói khơi khơi vậy đó. Tôi nghe vừa tức, vừa tức cười. Nhưng rồi, dọc đường về, tôi cứ thương anh. Nói gì đi nữa, cũng là hơn 10 năm chăn gối và chúng tôi yêu nhau thực lòng. Tôi biết anh không đối tốt với tôi như một người đàn ông mẫu mực, nhưng anh cũng chưa bao giờ hành hạ hay đánh đập. Chỉ vì tôi không may mắn, không thể có con mà thôi.

Chồng tôi gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng, hay bây giờ già hết rồi, hai người quay lại với nhau, tôi giúp anh nuôi dạy lũ trẻ. Tôi bật cười. Sao anh nghĩ đơn giản thế. Nhưng rồi, lòng thương lại dấy lên. Và nghĩ, mình làm việc đó, mai mốt mình già đám trẻ lớn lên nó còn thương, mình còn nơi nương tựa. Chứ giờ tôi đơn côi lẻ bóng, tuổi này còn phơi phới được vài năm, chứ già rồi biết dựa vào ai. Tôi cứ phân vân mãi...

Người biên tập

Chào chị! Email của chị gửi đến vào lúc 6h sáng, khiến tôi rất bất ngờ. Tôi nghĩ, nghệ sỹ sẽ thức giấc lúc 12h trưa cơ đấy. Nhưng có lẽ chị là ngoại lệ. Đọc email của chị, tôi rất cảm động và hẳn chị sẽ ngạc nhiên khi email vừa gửi một ngày đã được xuất hiện trên báo. Chỉ vì tôi thực sự hiểu được câu chuyện của chị. Dù chị không nói tên thật, nhưng tôi biết chị là ai, Lê Hà là ai và đặc biệt là chồng chị, người đàn ông nổi tiếng trong giới tấu hài. Nhưng thôi, đó không phải là vấn đề chính. Tôi muốn chia sẻ quan niệm này với chị, đó là tình yêu. Tình yêu có thể làm chúng ta mạnh mẽ và vượt qua nhiều sóng gió, nhưng nó không phải là sự thương hại. Chị còn đủ tình yêu để quay lại với anh ấy không? Và điều gì chắc chắn rằng, anh ấy sẽ không ngủ thêm với một người đàn bà nữa trước mặt chị? Điều tôi nghĩ chị nên làm, là chị dành tình cảm cho lũ trẻ. Có thể chúng không là chỗ dựa cho chị lúc tuổi già, nhưng ngay lúc này, chẳng phải chị cũng cần hơi ấm từ những tình yêu hồn nhiên như thế? Cuộc sống luôn có những cảnh huống tréo ngoe, và chúng ta phải chấp nhận. Mong chị bình tâm đón nhận. Hy vọng sẽ có lúc chị mãn nguyện và mỉm cười...