Cờ bạc xuyên Quốc gia: Kẻ ngậm đắng, người nuốt cay
Kỳ 3: Hoa giữa “rừng gươm”
(ANTĐ) - Nếu không tính cửa khẩu Mộc Bài thì Tây Ninh của Việt Nam giáp Campuchia có chiều dài hơn 200km. Bên kia biên giới cũng không chỉ có khu Bavet là ì xèo các casino mà bên kia cửa khẩu Sa Mát (huyện Tân Biên thuộc tỉnh An Giang) trên đất Campuchia từ năm 2006 cũng mở casino để đón khách miền Tây sang.
>>> Kỳ 1: Đường nào cũng về Bavet
>>> Kỳ 2: Cái chết của những con thiêu thân
Đó là một casino rất hoành tráng với tên gọi: Thiên đường 9 sao (Paradise 9 Star), sòng bạc này tuy rất bề thế nhưng xem ra cạnh tranh không lại với những sòng bạc ở Bavet nên sau một thời gian “thử lửa” đã đóng cửa. Sau An Giang là Kiên Giang, bên kia biên giới cũng có những sòng bạc hoạt động rất náo nhiệt thu hút một lượng khách khá đông, chủ yếu là các đại gia miền Tây.
Sau những vụ trúng cá bè, trúng tôm sú, trúng… đủ thứ, kể cả buôn lậu nhiều đại gia rủng rỉnh tiền bạc đánh ôtô hoặc… đi thuyền qua biên giới sát phạt xả láng.
Và tính chung, tuy chưa phải là con số thống kê chính thức thì ước tính số lượng người qua biên giới đánh bạc mỗi năm khoảng hơn… nửa triệu và số đôla “chảy” qua biên giới nướng vào các sòng bạc cũng khoảng trên dưới 10 triệu.
Số tiền “hoành tráng” này đội nón ra đi và một đi thì…. không trở lại vì nó đã chảy vào túi các ông trùm sòng bạc quốc tế và rồi nó đi về đâu chỉ có trời mới biết. Nhưng có một điều chúng ta nên biết là từ những casino cờ bạc này đã thu hút hàng trăm cô gái từ Việt Nam sang làm việc tại đây.
Các cô đều trẻ đẹp, được tuyển chọn để phục vụ cho khách đánh bạc, khách sạn và những khu vui chơi, giải trí ăn theo sòng bạc.
Trong các casino, những cô gái xinh đẹp chẳng khác nào những “đóa hoa biết nói” lạc giữa “rừng gươm” toàn dân chơi sẵn sàng bỏ đôla ra mua lấy một trận cười hay cảm giác “thăng hoa” sau những giờ đánh bạc căng thẳng. |
Các cô gái ở đây đều mặc đồng phục váy ngắn hoặc áo sơ mi trắng quần tây, bên ngoài khoác gi-lê tùy theo khâu phục vụ mà có các màu khác nhau để phân biệt.
Ví dụ như: xanh lá, xanh mực, cam… bề ngoài trông các cô rất nghiêm túc nhưng có thể chỉ sau vài lần giao tiếp hữu hảo tiền boa đậm thì nhiều cô trẻ đẹp sẽ được các đại gia hảo ngọt “chấm” để phục vụ cho mình.
Các cô gái làm việc trong casino chủ yếu là chia bài, đổi tiền, đổi phỉnh, cầm tài sản gồm những đồ vật trang sức giá trị tới xe cộ, đất đai, nhà cửa và cả… thế chấp công ty. Nghĩa là thích thì chơi mà chơi thì không thể chạy vì đã có một lực lượng bảo kê đòi nợ hùng hậu sẽ đi theo khổ chủ về tới tận nhà để đòi bằng được nợ với nhiều biện pháp.
Cho nên kẻ cho vay chẳng sợ mất còn người vay thì phải bán tất cả những gì mình có để trả nợ sau khi thua cháy túi lỡ vay tiền nóng để mong gỡ gạc mà càng gỡ thì càng sa lầy đến không lối thoát. Một số cô gái thì được phân về những khâu phục vụ khác nằm trong khu “liên hiệp” như tiếp viên nhà hàng, múa sexy, massage… và tạp vụ.
Tuy làm ở bên kia biên giới Campuchia nhưng chủ yếu phục vụ người Việt, một số khách là người các nước nên tiếng Việt ở đây lại là ngôn ngữ chính và ở nhiều khâu như tiếp viên… các cô chỉ trả lời khách bằng nụ cười nhiều nghĩa. Nói chung ở đây các cô gái trẻ đẹp lúc nào cũng sẵn sàng nở những nụ cười “khuyến mãi” rất tươi nhưng lại tuyệt đối… kín miệng.
Và cũng như bất cứ ở đâu, dân cờ bạc đến môi trường này đều rất… mê tín. Chuyện may mắn và xúi quẩy được dân chơi tin tưởng tuyệt đối và trở thành vấn đề “tâm linh” của mỗi ngày mà các cô gái phục vụ là “tác nhân” của việc thành bại trong những ván bài, những canh bạc và những những cuộc chơi.
Có đại gia may mắn thắng chút đỉnh đã phấn khởi khoe rằng mình may mắn đổi phỉnh ở cô số… mấy. Và tin tưởng cái cô số mấy ấy đã mang đến vận may cho mình nên cứ chọn làm người đổi phỉnh suốt cho đến khi… cháy túi.
Những cô gái ở khâu phục vụ đổi tiền, đổi phỉnh cho khách cũng biết sử dụng lợi thế của mình để trở thành “người ruột” của các đại gia. Các cô thường chủ động làm quen rồi tranh thủ nâng “thành tích” của mình với chủ sòng bạc và để được thưởng. Các cô đổi phỉnh đều dầy kinh nghiệm trong nghề nghiệp và đều có con mắt tinh đời, chỉ nhìn khách một lần ở buổi sơ giao, các cô đã đánh giá chính xác ông nào là… đại gia, trường vốn để theo đuổi cuộc chơi lâu dài.
Khi đã chọn “giá đúng” các cô bám theo bằng đủ mọi ngón nghề để cho khách tưởng lầm mình vừa là nhân viên phục vụ vừa là “bông hoa hồng” làm tươi mát cuộc đời và cuôc chơi của khách trong thời gian lưu lại ở những cỗ máy nuốt tiền này.
Còn nếu thấy khách chỉ là người tò mò, đi chơi cho biết, thì khách đừng có mơ. Hãy quên đi, chỉ một lần cười xã giao thôi rồi “biến nhanh đi cho em nhờ”. May mắn sao chúng tôi có được Quý Louis 13 làm bình phong bảo kê nên không đến nỗi phải tủi thân giữa chốn “gươm” nhiều “hoa” ít này.
(Còn nữa)
Trần Sơn