ADN và những câu chuyện bi hài (11):

Con có bố, con không hề mồ côi

ANTĐ - Thằng bé ngồi bệt xuống nền nhà, mân mê mấy hòn bi ve, đó là thứ đồ chơi duy nhất mà nó có. Nó đang buồn lắm. Ngày mai nó phải chia tay với ông ngoại để vào trại trẻ mồ côi. Nó đã khóc lóc thảm thiết khi biết ông sẽ đưa nó đến ở với những người xa lạ. Nhưng cuối cùng nó cũng phải gật đầu vì chỉ có ở nơi đó, nó mới có thể tìm được bố.

Nó òa khóc khi các mẹ nói cho nó biết bố đã đến tìm nó (Ảnh minh họa)

Mẹ nó bị bệnh nan y, bỏ nó đi khi nó chỉ mới được vài tháng tuổi. Dường như đã đoán được trước số phận, mẹ nó không muốn ông bà nó phải cô đơn khi mẹ nó ra đi nên đã để nó lại làm nguồn vui cho ông bà. Nó chẳng biết cha mình là ai, cả ông bà nó cũng vậy. Nó chỉ nghe người ta nói rằng nó là kết quả của mối tình vụng trộm giữa mẹ nó và người đàn ông đã có gia đình. Nó có hỏi thì ông bà nó cũng chẳng biết nhiều hơn thế. Nhưng, nó vẫn hi vọng sẽ tìm được bố!

Mẹ nó "đi" rồi, bà ngoại cũng bỏ ông cháu nó mà "đi" nốt, hai ông cháu chỉ biết nương tựa vào nhau để sống. Thằng bé đến tuổi đi học, nhưng ông nó ngày càng già yếu, lo cho hai miệng ăn đối với ông cũng chật vật lắm rồi, làm sao lo cho nó đến trường được. Mà nếu có được đi học thì ai sẽ là người bảo ban, kèm cặp nó nên người. Ông bắt đầu nghĩ đến chuyện phải tìm cha cho thằng bé. Ông lần tìm theo địa chỉ mà mẹ nó để lại trước lúc lìa đời. Cái địa chỉ đó giờ là con đường lớn, ông dò hỏi người dân quanh đó nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Thế là hết cách. Nghĩ nát óc, cuối cùng ông quyết định đưa vào trại trẻ mồ côi. Ông biết phải xa nó ông sẽ buồn và cô đơn lắm nhưng giữ bên một người gần đất xa trời, lại nghèo túng như ông quả là quá ích kỉ và quá thiệt thòi cho một đứa trẻ thông minh như nó.

Vào trại mồ côi, có nhiều bạn, có nhiều đồ chơi, nó cũng quen dần và vui dần nhưng vẫn không bao giờ quên nó có một người cha. Gặp ai nó cũng cho biết tên tuổi mẹ nó, tên tuổi và địa chỉ của cha nó và tha thiết nhờ họ tìm cha giúp. Nó trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi vì biết rõ đó là điều kiện mà người lớn đặt ra khi nhận giúp tìm cha cho nó. Bởi vậy, ai gặp thằng bé đều yêu quý và muốn giúp nó đạt được ước mơ. Ước mơ của thằng bé vẫn chỉ là ước mơ nếu không có sự kiên trì của những người yêu thương nó và những người mẹ của nó trong trại.

Kể từ ngày nó vào trại mồ côi, có biết bao cặp vợ chồng đến trại xin thằng bé làm con nuôi, nhưng nó nhất định từ chối tất cả bởi “cháu không phải là đứa trẻ mồ côi.”

Một hôm, thằng bé đang ngồi đọc truyện trong buồng, một mẹ chạy vào vui mừng nói: “Con ra ngoài đi, có người biết bố mẹ con, bác ấy đang đợi con”.

Nó đã có bố, một người bố thực sự (Ảnh minh họa)

Thằng bé gấp vội quyền truyện và lao nhanh vào phòng khách. Người khách nhìn thấy nó cũng tiến lại gần, dắt nó ngồi xuống bên mình. Người khách ngắm nghía rồi hỏi về mẹ nó, về ông bà nó. Thằng bé lễ phép trả lời tất cả. Chưa bao giờ có ai hỏi nó một cách tỉ mỉ như vậy, cũng chưa bao giờ có người đàn ông nhìn nó âu yếm như vậy. Sau một hồi trò chuyện, ông khách hứa: “Bác sẽ tìm cha cho cháu. Nhưng nếu không tìm được, cháu có đồng ý làm con nuôi bác không?”

Thằng bé đáp rành rọt: “Dạ không ạ! Cháu phải đợi bố cháu, nếu bố cháu không đến, cháu sẽ đi tìm bố, lớn lên nhất định cháu sẽ tìm được bố”.

Người đàn ông xúc động: Cháu cừ lắm! Ước gì bác có một đứa con trai như cháu. Thế cháu có ảnh của mẹ cháu không?

“Có chứ ạ”.

Nói rồi nó chạy nhanh về buồng lấy ra một tấm ảnh đã nhạt nhòa theo tháng năm. Bức ảnh quá cũ, không thể hình dung được nét mặt người trong ảnh. Người đàn ông ngỏ lời mượn nó tấm ảnh để giúp nó tìm thấy cha nhanh hơn, nhưng nó nhất quyết không đưa. “Cháu xin lỗi, cháu không thể rời tấm ảnh duy nhất của mẹ cháu được”, cậu bé quả quyết.

Sau lần gặp gỡ ấy, cứ đều đặn mỗi tuần, người đàn ông ấy trở lại thăm, mang theo nhiều thứ mà nó yêu thích, nào truyện tranh, đồ chơi và cả bánh kẹo, thỉnh thoảng còn cắt móng tay, cắt tóc cho nó.

Nó không thể biết được rằng, người đàn ông ấy đã bí mật gom những mẩu móng tay của nó đi xét nghiệm ADN. Nó cũng không thể biết người đàn ông ấy đã sung sướng thế nào khi cầm tờ giấy kết luận nó đích thực là con của ông. Nó òa khóc khi các mẹ trong trại mồ côi tới nói cho nó biết rằng bố nó đã đến và người đó chẳng phải ai khác chính là “bác” vẫn đến thăm nó mỗi tuần. Nó đã có bố, một người bố thực sự chứ không phải là bố nuôi.