“Kính gửi quý Công an thị trấn Văn Điển. Tên tôi là Võ Minh Châu, địa chỉ 100, đường Ngọc Hồi, huyện Thanh Trì (Hà Nội). Làm đơn trình báo một việc như sau: Tôi có thằng con tên là Võ Hoàng Anh (tức Phương) sinh năm 1979. Hoàng Anh mắc nghiện hơn 10 năm. Đi tù hơn 2 năm, cai nghiện 3-4 lần. Thời gian vừa rồi làm ăn ra Bắc vào Nam nhưng từ đầu tháng 9 ra Hà Nội ở nhà và thường xuyên bỏ nhà qua đêm, quan hệ toàn bạn nghiện tụ tập tại nhà nghỉ ở Quốc Bảo. Bản thân con tôi đang là con nghiện nặng về nhà hành hung gia đình đập phá, xe máy đi cầm cố... 13 giờ 15 ngày 21-10, nó bảo bố mẹ về quê để nó đưa bọn nghiện vào nhà hút hít. Tôi bảo không được lập tức nó cầm kiếm chém tan chiếc điện thoại bàn... cùng nhiều những thứ trong nhà khác. Vậy tôi làm đơn này rất mong quý Công an Thanh Trì giúp đỡ bắt nó đi cai nghiện để nó không quấy nhiễu xã hội và gia đình. Nếu tội nó nặng phải bắn, tôi cũng sẵn sàng ký đơn. Nếu được vậy, gia đình tôi xin cảm ơn”.
Cuối lá đơn trình báo, ông Châu đã xót xa gọi mình là cha đẻ của thằng nghiện. Căn nhà của ông Châu nằm lọt thỏm trong dãy phố dài hun hút, nhuộm bầu không khí u buồn. Thấy chúng tôi đến, cháu nội của ông Châu đang chơi đùa với ông bà, vội sà vào lòng mẹ. Giờ đây, đứa cháu nội là niềm an ủi duy nhất của vợ chồng ông Châu... Khi chúng tôi nhắc đến Hoàng Anh, trên gương mặt đầy đặn của người đàn ông luống tuổi đượm vẻ u buồn và bất lực: “Bây giờ tôi chỉ muốn đưa nó đi cai nghiện. Nó phá lắm rồi, tôi không chịu đựng được nữa”, ông Châu thốt lên một cách tuyệt vọng. Cạnh đó, vợ của ông ngồi thẫn thờ, nước mắt của bà dường như đã chảy vào trong lòng, khi đứa con trai út mà bà hết mực thương yêu giờ đang dần tuột khỏi tay mình. Và càng xót xa khi bà đành “lực bất tòng tâm”... Trong suốt câu chuyện với chúng tôi, ông Châu và vợ thường hay nhắc lại chuyện quá khứ.
Ngày đó, ông Châu là lái xe còn vợ là công nhân một nhà máy. Võ Hoàng Anh là con trai thứ hai của vợ chồng ông Châu, sinh năm 1979. “Ngày còn bé, Hoàng Anh là đứa trẻ rất ngoan”, ông Châu ngậm ngùi. Những ngày đó, vợ chồng tôi ngoài đi làm Nhà nước cũng tăng gia thêm việc sản xuất. Thằng Hoàng Anh và anh trai nó, khi đó đã biết giúp đỡ bố mẹ băm bèo, nấu cám”. Hoàng Anh rất thông minh và có năng khiếu về ngoại ngữ (Lời của mẹ Anh-PV). Cuộc sống gia đình đang yên ả thì anh trai của Anh bất ngờ gặp tai nạn giao thông thảm khốc, tuy giữ lại được tính mạng nhưng suy nghĩ và hoạt động cũng không được như bình thường. Vì thế, ông Châu và vợ dồn hết hy vọng vào Hoàng Anh... Ông Châu không thể quên được cái ngày định mệnh của hơn chục năm về trước, khi ông biết Hoàng Anh nghiện ma tuý. Lúc đó, ông đã thẳng tay đánh Hoàng Anh, nó hứa hẹn rồi sau đó lại chứng nào tật nấy. Về phần bà Châu, nỗi đau khiến bà không thể gượng dậy nổi. Bao nhiêu đêm, người đàn bà đó đã cạn nước mắt khóc thầm cho số phận hẩm hiu của mình. Cả đời bà chỉ biết chăm chỉ làm lụng, một lòng vì chồng vì con vậy mà tai hoạ cứ liên tiếp đổ xuống đầu...
Phùng Quang Huy bị khống chế ngay trong phòng.
Cùng cảnh ngộ với họ còn có bà Trần Thị Phả và ông Phùng Trịnh Kế ở thôn Phương Mạc, xã Phương Đình, huyện Đan Phượng (Hà Nội). Những ngày qua, họ luôn sống trong tâm trạng mệt mỏi chán chường. Họ chẳng thiết ăn uống, thẫn thờ trước hiên nhà... Nhìn cảnh ông bà lụi cụi trong căn nhà trống trải, ai cũng chạnh lòng thương cảm. “Tôi sinh được 3 con trai, Phùng Quang Huy (SN 1973) là út của gia đình...” bà Phả rầu rầu. Rồi bà cầm sợi xích sắt, to và dày nói trong nước mắt: “Không biết bao nhiêu lần, tôi đã phải xích nó vào chân cột... Rồi ứa nước mắt khi thấy nó lăn lộn, trong cơn vật thuốc. Lúc đó, lòng tôi đau đớn như có hàng ngàn mũi kim đâm vào người”.
Tang vật thu trong phòng của Phùng Quang Huy.
Mỗi khi nhớ lại buổi sáng hôm ấy, bà Phả vẫn rùng mình lo sợ. Huy cầm một bọc như quả lựu đạn đe doạ mọi người... Lúc đó, chẳng ai biết được đó là lựu đạn thật hay giả nhưng bà Phả phải sống trong tâm trạng căng thẳng đến tột độ... Chỉ đến khi các trinh sát Đội CSĐT tội phạm về TTXH Công an huyện Đan Phượng khống chế thành công Huy, bà thở phào nhẹ nhõm. “Nước mắt chảy xuôi”... Đó là quy luật muôn đời của tạo hoá. Nhưng những người làm mẹ, làm vợ như bà Phả, bà Châu thật đáng thương. Khi kết thúc bài viết, trong tôi lại nhớ đến câu nói “... Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?” Và tôi cũng hy vọng rằng, khi đọc bài viết này, Huy và Hoàng Anh sẽ hiểu được nỗi lòng của những bậc sinh thành để tu chí làm ăn, có cơ hội làm lại cuộc đời.
Đồng chí Tùng, Cảnh sát khu vực, người trực tiếp vào vận động và thuyết phục Hoàng Anh kể lại: Hoàng Anh rất sợ đi cai nghiện nên hắn rất cảnh giác. Khi tiếp xúc với tôi, Hoàng Anh ngồi ở góc rất xa, phía giữ chắn bằng một chiếc bàn dài. Sau nhiều lần thương thuyết nhưng đối tượng vẫn không giao nộp”. Đến khoảng 3 giờ sáng thì không thuyết phục được nữa còn anh trai thì đi ra ngoài. Rồi Hoàng Anh lại đưa ra yêu sách: “trong vòng 15 phút, nếu ông Châu và bà Châu không về thì sẽ cho nổ tung nhà. Sau đó, Hoàng Anh đập phá nhà cửa... Khi các yêu cầu không được đáp ứng, Anh tiếp tục đưa ra tối hậu thư: Nếu ông bà Châu không về nhà thì Hoàng Anh sẽ tìm cách kết liễu đời mình... Trong các vụ việc này, ngoài các biện pháp công khai cũng cần phải phối hợp với gia đình thuyết phục và cảm hoá đối tượng. Ngày 19-12, cơ quan CSĐT Công an huyện Đan Phượng vừa ra quyết định khởi tố bị can đối với Phùng Quang Huy (SN 1973, trú tại huyện Đan Phượng, Hà Nội) về hành vi gây rối trật tự công cộng. Trước đó, Võ Hoàng Anh, trú tại địa chỉ trên cũng bị cơ quan CSĐT Công an huyện Thanh Trì khởi tố về hành vi trên. |