Mê mẩn vì được đáp ứng nhu cầu tình dục, tôi đã bị cú lừa cay đắng

ANTĐ - Tôi may mắn được trời phú cho duyên làm ăn. Từ một người xuất thân nghèo khó, học hành dốt nát, chỉ hết cấp 2 không thể học tiếp, tôi theo một ông bác họ đi buôn quần áo tự kiếm sống khi mới 15 tuổi. Sau mấy năm có ít vốn liếng, tôi mở cửa hàng riêng, thuê ki-ốt trên thành phố. Năm đó tôi mới 20 tuổi. 7 năm sau, tôi mở Công ty TNHH chuyên sản xuất, kinh doanh hàng may mặc xuất khẩu. Tôi bỗng trở thành đại gia của huyện, được nhiều người có máu mặt trong giới làm ăn biết đến.

Ảnh minh họa

Vậy nhưng tôi lại vô duyên trong chuyện tình ái. Nhiều cô gái đến với tôi chỉ vì tôi có kinh tế vững vàng. Họ sớm bộc lộ sự lợi dụng, “đào mỏ” nên tôi đành phải “bỏ của chạy lấy người”. Cho tới mãi gần đây, đã ở tuổi 40, tôi vẫn chưa có được một tình yêu nào đúng nghĩa để có thể dẫn tới hôn nhân. Không lẽ cuộc đời cứ trôi đi như vậy? Tôi quyết tâm dành thời gian cho công cuộc kiếm vợ. Cách đây 1 năm, tình cờ tôi gặp được cô gái tên Sương, là nhân viên Nhà nước. Ngay từ phút đầu, tôi đã có cảm tình với Sương. Cô có vẻ đẹp sắc sảo, linh lợi nhưng nói năng nhẹ nhàng, có phần nũng nịu khiến tôi nhanh chóng rung động. Cô khác hẳn những cô gái tôi đã từng quen biết và có mối quan hệ trong quá khứ. Những người này luôn gợi ý tôi tặng thứ nọ, thứ kia. Còn Sương thì không. Rất nhiều lần cùng nhau đi chơi, qua những cửa hàng bán đồ lưu niệm đẹp, tôi có ý hỏi Sương thích gì sẽ mua tặng nhưng cô đều nói không. Mời cô vào các nhà hàng ăn uống, cô đều từ chối. 

Tình yêu giữa tôi và Sương bùng phát và tiến triển nhanh. Sau một vài tháng, tôi ngỏ ý muốn cưới. Cô nói đang đi học tại chức, đề nghị tôi cố chờ thêm 2 năm nữa, khi cô kết thúc việc học. Thấy cô nói hợp lý, tôi nhất trí. Trong nhiều điểm tôi ưng ý về Sương, có một điểm tôi rất mê. Có lẽ chính vì điều này mà tôi không thể xa rời cô. Đó là khả năng tình dục của Sương. Cô có thể đáp ứng được nhu cầu rất lớn của tôi bất cứ lúc nào. Mỗi tuần, trong hoàn cảnh bận việc và ở xa nhau, tôi và cô vẫn “gặp” nhau vài ba lần mới thấy tạm đủ. Cô đã chiều, chưa bao giờ khước từ tôi. Do yêu Sương, thấy cô còn thiếu thốn nhiều thứ, tôi đã chủ động giúp cô. Lúc đầu cô có ý từ chối, nhưng trước tấm lòng thành, tha thiết của tôi, Sương đã nhận. Sau một thời gian, tôi thấy yên tâm là đã trang bị cho cô được nhiều phương tiện mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn và cần có: xe máy, điện thoại, ipad... toàn loại “xịn”. Ngoài ra, nhiều lần tôi còn lặng lẽ nhét tiền vào túi của cô. Với thu nhập trung bình vài chục triệu đồng mỗi tháng, việc tôi giúp cô dăm, bẩy triệu đồng không là gì. Thấy người vợ tương lai của mình đầy đủ, không thua chị, kém em, tôi rất vui. 

Sương có một đặc điểm là chỉ muốn gặp tôi vào buổi tối. Cô nói ngày thường bận công tác, ngày nghỉ thì ở nhà giúp gia đình nên không thể gặp ban ngày. Tôi có ý muốn cô dẫn đến chơi với các bạn thân của cô để mở rộng quan hệ thì cô nói gặp nhau chỉ muốn giành tất cả thời gian cho nhau, không muốn mất cho ai thêm. Sau này lấy nhau, khi ấy tôi biết các bạn bè của cô cũng không muộn.  

Một lần đến điểm hẹn, Sương đi taxi. Tôi hỏi xe máy đâu, cô nói cho bạn mượn. Rồi lần thứ 2, thứ 3, cô vẫn không đến bằng chiếc xe máy Vespa tôi mua cho. Tôi gặng hỏi thì cuối cùng cô đành thú thực là bị mất cắp. Ngay lập tức, tôi mua chiếc thứ 2 cho cô. Lần khác, đang đi chơi, Sương nói dừng xe để vào cửa hàng bán máy tính. Cô hỏi mua chiếc laptop. Tôi hỏi có ipad rồi, cần gì nữa. Cô nói muốn đưa lại ipad cho tôi sử dụng, cô dùng laptop có màn hình to hơn. Tôi bảo “anh có rồi” và quyết định mua thêm cho cô laptop để cô dùng cả hai.

Trong công việc, có những văn bản tôi phải tự đánh vi tính vì liên quan đến những điều tối mật trong làm ăn. Nhưng tôi rất ngại làm do bận nhiều việc khác. Biết điều này, Sương nói sẵn sàng đánh giúp tôi, như một thư ký. Cô hứa ngay lần gặp gỡ sau có thể tranh thủ gõ máy lúc ở bên nhau. Nhớ lời hẹn, sau những phút ân ái, tôi mở máy, chuẩn bị đọc cho cô đánh thì thấy cô ậm ừ như không biết gì về việc này. Tôi cũng nhớ ra một việc lần trước có ý nhờ Sương hỏi giúp hộ. Nhưng cô cứ ngớ ra, như là không nhớ việc gì. Tôi nhắc lại, cô mới ậm ừ: “À, à! Để em hỏi lại xem cụ thể thế nào rồi báo lại anh nhé”. Tôi hơi ngạc nhiên vì lần trước, cô khẳng định như đinh đóng cột: “Việc ấy không có gì khó anh ạ. Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà”. Thế rồi liên tiếp những lần gặp sau đó, dần dần, Sương càng bộc lộ nhiều dấu hiệu không bình thường như đãng trí, nói trước quên sau, nói và làm không thống nhất. Thậm chí, có lúc tôi có cảm giác đó không phải là Sương của lần gặp trước mà như một người khác nhập vào cái xác của cô.

Và thật vô cùng cay đắng, chỉ sau những lần Sương có những dấu hiệu “lạ”, bất bình thường trên, tôi mới biết được một sự thật: Cô có một cô em gái song sinh, tên là Lam. Hai người giống nhau như 2 giọt nước, đến người trong nhà còn nhầm. Hồi nhỏ, cha mẹ phải buộc vào vòng tay mỗi người 1 vòng chỉ có màu khác nhau để phân biệt. Cả 2 đều chưa có chồng, làm nghề kinh doanh chứ không phải người Nhà nước. Cả 2 đã cùng gặp tôi, cùng khéo léo phút đầu để “đánh lừa”, gây cho tôi cảm giác họ tự trọng, không tham vật chất. Họ lại quá giống nhau về hình thức, giọng nói nên tôi đã không thể sáng suốt để nhận biết. Nghĩ lại, tôi mới thấy họ còn trẻ mà đã quá khôn ngoan, lọc lõi, bàn nhau lừa tôi để mưu lợi. Tôi đã mất đứt 2 chiếc xe máy xịn, ipad, laptop và rất nhiều tiền mặt đưa cho họ mỗi lần gặp gỡ. Giờ đây, biết rõ sự thật, tôi mới giật mình nghĩ tới 2 tiếng “thảo nào...”. Họ “nhập vai” quá giỏi, có thể nói là đã thực hiện cú lừa ngoại mục, không thể hoàn hảo hơn. Tuy nhiên, vẫn để lộ rõ những sơ xuất. Đúng như người ta nói: làm việc gian dối thì trước sau sẽ lộ, vì “cái kim trong bọc còn có ngày lòi ra”. Giờ đây, tôi choáng váng, xấu hổ vì bị 2 kẻ kém mình gần 20 tuổi lừa quá đau. Tôi không dám kể chuyện này với bạn bè vì họ sẽ khó tin và nếu tin thì sẽ chê cười. Tôi trỗi dậy ý nghĩ trừng trị, cần để kẻ lừa đảo phải trả giá đích đáng. Hoặc là sẽ kiện. Vậy tôi có nên làm việc này?                                                                    

Chia sẻ 

Thôi. Đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” vậy vì nếu kiện, cũng sẽ vô hiệu bởi anh không có bất cứ bằng chứng gì về sự lừa đảo của họ. Còn trừng trị? Để làm gì? Gây cho họ tàn phế để họ “nhớ đời” thì anh cũng sẽ vướng vào vòng lao lý. Mấy trăm triệu đối với một “đại gia” như anh chẳng đáng gì, hãy coi như là ... “ngu phí”, anh phải trả cho sự khờ khạo, si tình của mình. Và nhờ nó anh sẽ không bao giờ mắc phải lần thứ hai. TS Nguyễn Đình San