Từ một kẻ nghiện ngập trở thành người đam mê nghiên cứu toán học

ANTĐ - Hoàng Huy Văn là một ông trùm ma túy hoạt động khắp các tỉnh thành phía Nam. Nhưng trong con người của trùm ma túy này vẫn có nhiều tố chất thông minh. Vừa buôn bán ma túy, gã vừa tự nghiên cứu sách vở. Sau nhiều ngày tù tội, nhiều sáng kiến về giảng dạy toán học của gã bỗng nhiên được nhiều trường học chú ý…

Hoàng Huy Văn trước khi sa ngã là một thư sinh nho nhã

Từ gã lãng tử xóm đến bước chân sa ngã

Sinh năm 1983 trong một xóm nghèo ở Đá Bạc (Sơn Hòa, Phú Yên), từ nhỏ Hoàng Huy Văn đã được cưng chiều như một công tử bởi anh là đứa con trai độc nhất của gia đình. Thế nhưng chính từ sự cưng chiều đó đã khiến cho anh sớm bước vào con đường sa ngã và bỏ bê học hành. Quá trình phạm tội của Văn cũng thật đặc biệt. Trần Văn Hải, một người bạn của Văn từ thời học cấp III thổ lộ: “Tôi chơi thân với Văn từ ngày là học sinh Tiểu học. Tính cậu ấy thì cũng hiền lành nhưng được cái thích phiêu lưu và mạo hiểm. Trò chơi gì cậu ta cũng muốn thử cả. Nếu như khát vọng và trí thông minh của cậu ấy được đặt đúng chỗ ngay từ đầu thì đã có một tương lai tươi sáng lắm rồi. Tuy được sinh ra trong một xóm nghèo nhưng lại trong một gia đình có điều kiện nên học lên đến lớp 11, Văn được ví như một lãng tử của trường khi cậu ta có rất nhiều tài vặt như hát ca, chơi nhạc và làm thơ”.

Ở trong xóm của Văn nhiều người đều thích cái tính thông minh, nhanh nhảu của anh. Nhưng cũng chính sự thích mạo hiểm nên trong một lần theo các học sinh “bất hảo” trong trường về thị xã Tuy Hòa thử hút heroin để tìm kiếm cảm giác mới, Văn đã bắt đầu cho vết trượt ngã của mình. Cứ ngỡ hút heroin cũng như hút thuốc lá thông thường nhưng có ai ngờ đâu nó vật vã khiến gã lãng tử của xóm không còn có thể ngồi yên trong lớp học hoặc đi chơi đàn nghêu ngao như trước nữa. Văn giãi bày rằng: “Cái tuổi mới lớn chỉ cần người lớn sểnh ra là có thể đua đòi, bắt chước. Lên lớp 10, thấy nhiều người hút thuốc lá, tôi cũng hút và hút rất nhiều, với học sinh ở quê đó là một sự lạ, rất nhiều người chú ý, như vậy tôi càng thấy thích thú và hút nhiều hơn như để khẳng định “đẳng cấp” của mình. Nhưng rồi hút thuốc lá mãi cũng chán nên sinh ra thuốc phiện”. 

Từ ngày dính vào heroin, tất cả số tiền bố mẹ chu cấp cho đi học thêm, Văn đều nướng sạch vào ma túy. Anh bảo rằng: Sức học của tôi cũng vì thế mà giảm sút đi nhanh chóng. Lúc đó chẳng còn ý nghĩ và tâm trí nào mà đến lớp nữa, đến cũng không tài nào mà tập trung học bài được. Bởi thế nên hết học kỳ 1 năm cuối cấp III tôi bị xếp học lực yếu. Người ngày càng gầy nhom, số tiền vay nợ khắp các bạn bè trong lớp lẫn trong xóm chồng chất, không còn có khả năng trả nữa. 

Nghiện ngập và cướp giật

Cho đến ngày nhận được thông báo của trường học về học lực loại yếu của đứa con trai mình ông Hoàng Huy Toàn mới té ngửa ra là đứa con độc nhất của mình lâu nay tồi tệ đến thế. Không kìm được sự tức giận, ngay trong buổi chiều hôm đó ông Toàn đã cho Văn một trận đòn nhừ tử. Sau trận đòn, Văn lên cơn thèm thuốc và co giật lăn lóc khắp nhà. Tưởng con có hệ trọng gì, ông Toàn đưa Văn lên bệnh viện huyện, lúc này mới đớn đau hơn khi biết Văn đã bước vào giai đoạn nghiện nặng. Đắn đo mãi nhưng gia đình ông Toàn vẫn lấn bấn không cho con trai vào trại cai nghiện.

Ngay trong đêm đó, lợi dụng lúc ông Toàn ngủ say, Văn đã lẻn gỡ chiếc chìa khóa của chiếc tủ để tiền lấy 2 cây vàng tiết kiệm của gia đình mình. Chờ khi cả nhà đi vắng hết, Văn mở tủ và lấy sạch tài sản của cha mẹ và bỏ vào miền Nam. Trước khi đi gã để lại một mảnh giấy vẻn vẹn vài dòng rằng: “Bố mẹ đừng tìm tôi vô ích. Giờ mọi thứ đã quá muộn. Ông bà không quan tâm tôi từ khi còn ngây ngô, đến khi nghiện nặng rồi thì làm sao mà dứt ra được nữa. Tạm biệt”. Đến bây giờ khi nhớ lại lúc viết ra những dòng chữ này, Văn ân hận: Tôi cũng không hiểu nữa. Có lẽ tuổi trẻ bồng bột cộng với sự tức giận trẻ con đã khiến tôi hành động như thế. 

Sau khi lưu lạc vào Đồng Nai được gần một tháng, số tiền của “chôm” được của gia đình, Văn đã nướng sạch vào ma túy. Căn phòng trọ chỉ mấy trăm nghìn đồng một tháng cũng không đủ tiền trả nên gã nhanh chóng bị đẩy ra vỉa hè. Chính những ngày vạ vật này tiêm nhiễm cho Văn tính khí liều lĩnh và bất cần. Cơn nghiện đã đến mức trầm trọng, lại không còn tiền, năm 2007, Văn tham gia băng nhóm của “Sáu đen” khét tiếng ở Bình Dương lúc đó. Chém người và đòi nợ thuê đối với Văn trở thành quen thuộc. Hàng chục vụ chém người và cướp của đã trót lọt. Sang năm 2009 trong một vụ cố ý hành hung gây thương tích, Văn đã chém đứt hai ngón tay của một bà chủ tiệm vàng và vào tù. Năm 2011 được ra tù chưa đầy 1 tháng, gã lại “nhập kho” trở lại vì tội trộm cướp. Văn bảo: “Lúc đó hầu như người dân nào ở khu công nghiệp Long Bình (Đồng Nai) và Sóng Thần (Bình Dương) cũng đều gọi tôi bằng tên “ma cô”. Khoảng cách và sự kỳ thị của mọi người dường như càng khiến tôi trở nên hung hãn hơn. Thú thật đã có rất nhiều vụ hành hung người khác nhưng tôi vẫn thoát tội vì họ không dám trình báo công an”. Do cải tạo tốt nên đầu năm 2013, Văn đã được thả tự do trước thời hạn. Ngồi đối diện với tôi, anh chìa tấm hình chụp từ những ngày còn là trai trẻ, lãng tử ở quê nhà, quả không ai tin một thư sinh nho nhã thế lại biến thành tên lưu manh nhanh đến vậy.  

Nghiên cứu toán và làm thơ

Suốt đằng đẵng thời gian hai lần ngồi tù ở Trại giam Xuân Lộc (Đồng Nai), Văn không hề có một người thân thích đến thăm nuôi bởi họ hàng của anh cũng mất hẳn liên lạc từ ngày anh bỏ xứ ra đi. Nhớ lại Văn buồn bã: Lúc đó trí nhớ của tôi dường như bị sốc và suy giảm rất nhiều hay do bấn loạn gì đó mà tất cả các số điện thoại của người thân đều không nhớ ra được. Chỉ nhớ số điện thoại của gia đình thì hai lần điện về đều không có ai nhấc máy cả. Lúc đó tôi cứ ngỡ cha mẹ mình đã bỏ tôi, cắt đứt với tôi nên bỗng nhiên trào dâng lên niềm căm uất và còn nung nấu ý định sẽ về nói chuyện với họ cho rõ ràng. 

Sự hung hãn của Văn chỉ kìm xuống khi một người bạn từ thuở thiếu thời đến thăm nuôi và báo tin dữ cho anh biết, cả bố và mẹ anh đã lên cơn tăng xông và đột tử vài ngày sau khi nhận được mảnh giấy với những dòng chữ như xát muối vào lòng mà chính Văn đã để lại cho họ. Nỗi nghẹn ngào, ân hận xộc lên, suốt đêm đó Văn không tài nào ngủ được. Nhớ lại, anh bảo: Tôi là kẻ vô cùng bất hiếu. Chính vì tôi mà họ đã chết. Thế mà tôi còn nghĩ họ thế này thế kia. Cơn ma túy vật vã suốt đêm đó cũng không làm Văn nguôi đi sự ân hận muộn màng của mình. Ngay sáng hôm sau anh lao đầu vào tường trại giam tự vẫn nhưng rất may đã được các cán bộ cứu kịp thời. Được nhiều người khuyên ngăn, anh nung nấu ý chí làm lại cuộc đời. Văn giãi bày dẫu sao mình cũng mới chừng 30 tuổi. Ra tù cũng chưa phải quá muộn để làm lại tất cả. Nghĩ vậy nên Văn nhanh chóng vượt qua được sự hành hạ của những cơn nghiện ma túy. 

Thấy phòng đọc sách của trại giam có nhiều loại sách hay, đặc biệt là các loại sách liên quan đến toán học và thơ ca nên Văn rất hào hứng. Thấy anh có vẻ đam mê, nhiều cán bộ trại giam đã tạo điều kiện cho Văn mượn sách về phòng giam đọc trong những buổi tối. Sau 3 tháng đọc hàng trăm cuốn sách, Văn nảy ra ý định làm thơ, các phạm nhân lẫn giám thị ai cũng ngỡ ngàng nhưng rồi cũng muốn xem tên tù nhân lãng tử này thể hiện ra sao nên họ cho anh giấy bút. Thật lạ, trong một đêm, Văn viết được hàng trăm câu thơ về quãng đường tội lỗi của mình, những câu thơ khuyên răn bạn tù hãy hoàn lương về với người thân. Khi đọc những câu thơ này cho các phạm nhân khác nghe, ai cũng rưng rưng. Không chỉ làm thơ, Văn còn mày mò tự nghiên cứu ra phương pháp giải toán tích phân mới dành cho học sinh cấp II. Một tháng sau ngày anh ra tù, anh mạnh dạn gửi phương pháp này đến một tạp chí chuyên ngành toán học, được đánh giá cao và đăng tải ngay. Nói về tương lai những ngày sắp tới, Văn bộc bạch: Mình đang tiếp tục nghiên cứu cách giải hình học không gian kiểu đa chiều và sẽ về quê tạ tội với cha mẹ và học tiếp lên đại học hệ tại chức.